Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Tiêu phu nhân cũng thất thần đôi chút, nhưng nghĩ thấy thế giới rộng lớn như , những chuyện như thể xảy với bất cứ ai. Một lát , bà phản ứng nhanh, mời bọn họ phòng khách: “Vương gia, Vương phi, xin mời bên .”
"Tiêu phu nhân cần khách khí." Xương Vương phi cũng tỏ mực phép với Tiêu phu nhân, còn đặc biệt hành lễ. Bà nắm lấy tay con trai của là A Hoàn, tay cũng buông Chu Chiêu Cảnh . Dắt theo hai hài tử ở hai bên, bà chậm rãi bước , ánh mắt dịu dàng. A Hoàn vài câu, nhưng vẫn quên sang phía Chu Chiêu Cảnh.
Yến Thu Xuân vẫn luôn theo dõi bọn họ, trong lòng nàng cũng cảm thấy an ủi đôi chút.
Hắn mẫu , cha thì giam cầm, nhưng dù cũng Xương Vương phi chăm sóc, so với A Hoàn năm đó thì cảnh quả thực hơn nhiều.
Tạ Thanh Vân bước cũng nhanh, nàng lui phía hai bước, cùng Yến Thu Xuân, nhẹ giọng : "A Xuân yên tâm, Vương phi là lương thiện, nhất định sẽ đối với Nhị hoàng tôn."
Yến Thu Xuân mỉm, gật gật đầu.
Nàng chút lo lắng, cũng chuyện gì khác. Tam hoàng tử giam cầm cùng Thái tử nhưng bọn họ giống . Hắn tạo phản, giáng xuống thường dân, đó tống giam, phạm tội nặng. Nếu như là nhi tử của Hoàng đế, chắc chắn sớm tru di cửu tộc.
Dưới tình huống như thế, Chu Chiêu Cảnh mất cả cha lẫn . Nếu lưng báo thù thì chắc chắn thể động đến Tam hoàng tử, chỉ còn Chu Chiêu Cảnh, dù gì thì cũng mới chỉ 5 tuổi.
Dù thì đó cũng là chuyện của hoàng thất, đến lượt nàng can thiệp.
Tuy nhiên, ngay khi ý nghĩ xuất hiện, một loạt suy nghĩ khác liền đổ ập xuống Yến Thu Xuân.
Tiêu phu nhân tiếp đãi nhà Xương Vương, Yến Thu Xuân yên lặng xuống uống , hé miệng bất cứ lời nào.
Nàng định nhúng tay mấy chuyện .
Cho đến khi tiếng gọi:
"Yến cô nương."
Yến Thu Xuân giật , ngẩng đầu lên thấy Xương Vương phi đang mỉm . Đối mặt với ánh của Xương Vương phi, nàng chút ngượng ngùng.
"Có chuyện gì , Vương phi?"
Xương Vương phi liếc hai đứa bé đang ngoan ngoãn ghế, cảm kích : “Đa tạ Yến cô nương chăm sóc cho tiểu tử nhỏ A Hoàn . Trông nó hoạt bát và mạnh mẽ hơn nhiều. Dạo bận quá, tiện tới đây lời cảm tạ, nhân dịp hôm nay tới đây, chút quà mọn, mong Yến cô nương nhận lấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-167.html.]
Xương Vương phi bảo mẫu bên cạnh.
Bảo mẫu đưa tay lên, hiệu cho cung nữ đưa đến một chiếc hộp gỗ lớn màu đỏ, bảo mẫu đích giao nó cho Yến Thu Xuân.
Yến Thu Xuân ngờ chuyện , nàng sững sờ dậy, do dự về phía Tiêu phu nhân.
Thấy Tiêu phu nhân gật đầu, nàng mới mỉm , hành lễ nhận lấy món quà: “Đa tạ Vương phi, thực sự thích A Hoàn, là một đứa trẻ hiểu chuyện, chăm sóc cũng tốn nhiều công sức. Vương phi quả thực khách khí quá .”
Thủy Mai nhanh tay đón lấy, giúp nàng cầm chắc món quà.
Xương Vương phi nhếch miệng , thấy nàng tiếp nhận liền vui vẻ : "Thật còn một thỉnh cầu quá phận. Nghe Yến cô nương giỏi chơi với trẻ con, A Hoàn cũng thích ngươi, dạo gần đây cảm xúc của A Cảnh phần trầm uất. Hiện giờ phủ mới an bài, tuy rằng an nhưng thật sự quá nhiều việc, còn thể chăm chút thứ chu nữa.
Cho nên nghĩ, thể mời Yến cô nương đến ở trong phủ mấy ngày ?”
Phủ : nơi ở của các vương tôn, hoàng tử, công chúa.
Yến Thu Xuân ngẩn .
Đến ở hai ngày ?
Sao là nàng?
Yến Thu Xuân thật ngờ, một ngày rơi tình cảnh dỗ dành trẻ con.
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Xương Vương phi, đôi mắt sáng rực của A Hoàn cùng ánh thoáng lên hy vọng của Chu Chiêu Cảnh, nàng cảm thấy gánh nặng vô cùng lớn.
Chuyện ... Dù nhận , quả thực đều khiến phiền muộn.
Nếu chấp nhận, nàng đến một nơi xa lạ, là nơi chốn hoàng gia đầy phức tạp. Ai ai cũng , dù phu thê Xương Vương tính cách dễ gần, nhưng những trong tông thất khác như . Chỉ cần sơ suất một chút, dễ sinh tai họa. Huống hồ, phận nàng ở Tiêu gia vốn minh bạch, nếu kẻ nào đó chướng mắt Tiêu gia, tìm nàng mà trút giận, nàng quả thực khó lòng kháng cự.
Nếu từ chối, tiểu hài tử Chu Chiêu Cảnh đổi quá lớn, nếu chỉ là tình huống thông thường thì thể nào gầy gò nhanh đến thế, chắc chắn ẩn chứa nội tình bên trong. Hơn nữa, nàng còn lo lắng vô tình đắc tội với kẻ nào chăng?
đợi Yến Thu Xuân mở lời, Đông Đông nhanh nhẹn nhảy khỏi ghế, cất giọng non nớt: “Tuyệt đối !”
Giọng trong trẻo mà lớn tiếng của tiểu hài tử khiến những lớn đang đều giật , nhất tề về phía nhóc.
Đông Đông "lộc cộc" chạy đến bên cạnh Yến Thu Xuân, vội vã che chở nàng, lắc đầu kiên quyết: “Không ! A Xuân tỷ tỷ phép rời !”
Phạm Khắc Hiếu