Khi nàng vẫn còn đang sững sờ, Diêu quản gia lấy một xấp khế ước, mỉm thiện đưa đến mặt nàng: “Yến cô nương, đây là khế ước bán thôn trang, còn khế ước nô bộc của vài gia nhân. Dù nơi cũng kinh đô, thêm bầu bạn chắc chắn sẽ an hơn nhiều.”
Sau đó, ông liền chỉ nam nhân trung niên bên cạnh: “Vị là Cố quản gia.”
Cố quản gia chắp tay hành lễ, chậm rãi mở miệng: “Ra mắt Yến cô nương, đây nô tài là quản gia của một đại gia tộc. Sau khi chủ nhân phạm tội, nô tài đưa về Tiêu phủ, chuyên phụ trách việc thu chi sổ sách. Nếu cô nương chê, nô tài nguyện ý quản gia cho cô nương, đảm bảo sẽ phụ trách thôn trang gọn gàng, ngăn nắp, chỉ cần cô nương rộng lòng cho nô tài một chén cơm.”
Yến Thu Xuân: “!!!” Nàng thôn trang mới toanh, Diêu quản gia, thấy vẻ mặt dịu dàng của Tạ Thanh Vân khi , trái tim nhỏ bé của nàng run lên bần bật.
Đây là... cảm giác vị quý nhân giàu ưu ái đến ?
Mọi chuyện đều an bài thỏa cho nàng ư?
Điều quá , đến mức khiến nàng kinh hãi.
Yến Thu Xuân thích mắc nợ khác, bình thường dù chỉ là những lễ vật như trang sức, khi nhận, nàng sẽ điểm tâm gì đó mang đến đáp lễ. nếu là loại lễ vật thế , nàng chỉ thấy nó quá đắt giá!
Yến Thu Xuân khó khăn mở miệng, miễn cưỡng từ chối: “Đa tạ ý của Thiếu phu nhân, nhưng thứ quá quý giá, thể nhận !”
Nếu nhận, sẽ vô cùng áy náy.
“A Xuân cần ngượng ngùng, thật một thỉnh cầu bất kính.” Tiêu Hoài Khang hiệu, hầu liền đẩy đến bên cạnh hai . Hắn xe lăn, rõ ràng là đang ngước khác, nhưng dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên, giọng nhẹ nhàng dễ : “A Xuân nấu nhiều đồ ăn ngon, kể từ khi mở cửa hàng món kho , vẫn luôn nhớ về ‘Phố ẩm thực’ mà A Xuân cô nương nhắc đến.”
Yến Thu Xuân nheo mắt, đoạn ký ức về phố ẩm thực đây nàng vô tình nhắc đến bỗng hiện về.
Lần nàng Tiêu Hoài Khang hỏi liên tục, cẩn thận lộ hết ý tưởng . Nàng nghĩ rằng nếu cả con phố tràn ngập các loại mỹ thực, khi ở kinh đô nhắc đến ẩm thực, họ sẽ nghĩ đến con phố ngay lập tức. Chỉ cần hương vị các món ăn định, lượng khách đến đây chắc chắn khả quan.
Tuy nhiên, nàng chỉ một câu bâng quơ, đó cũng nhắc đến chuyện nữa, nàng ngờ vẫn nhớ rõ!
Tiêu Hoài Khang : “Bỏng ngô, thịt heo khô, chân gà rút xương... còn món thịt nướng hôm nay, nghĩ phố ẩm thực thực sự là một ý tưởng phi thường. những công thức đều do A Xuân cô nương , chúng thể tự tiện sử dụng. Không bằng lấy thôn trang đổi lấy cơ hội hợp tác lớn hơn, biến Phố ẩm thực thành hiện thực, ý cô nương thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-161.html.]
Yến Thu Xuân dùng đầu óc kinh doanh hạn hẹp của để đưa một phán đoán đơn giản: cơ hội ăn vẻ lời, nhưng mỗi nàng nấu ăn, quá , những công thức nàng dùng đều chỉ là ngẫu hứng mà sáng tạo .
Nàng lắc đầu: “Không cần, dùng công thức nào cũng , dù cũng nhiều như .”
Tiêu Hoài Khang bất đắc dĩ xòe tay: " vẫn cảm thấy về chúng còn thể tiếp tục hợp tác. Cô nương nhiều công thức như , chắc chắn còn nhiều công thức tuyệt diệu hơn. Sau chắc chắn sẽ càng hơn, ưu tiên ? Nếu A Xuân chấp thuận, cũng thể yên tâm sử dụng những công thức .”
Cũng lý.
Phạm Khắc Hiếu
Dưới sự tấn công tới tấp của hai , Yến Thu Xuân choáng váng gật đầu: “Vậy... đa tạ Đại thiếu gia và Thiếu phu nhân.”
Chà chà, quả nhiên nương tựa giàu , chắc chắn sẽ thiếu thịt thà mà ăn!
Diêu quản gia lập tức nhét khế ước bán đất và những thứ khác tay nàng: “Tiểu nhân xin chúc Phố ẩm thực của Đại thiếu gia và Yến cô nương sớm khai trương, buôn bán thuận lợi, phát đạt!”
Vì , khi Yến Thu Xuân Tạ Thanh Vân dẫn về, tâm hồn nàng vẫn đang lơ lửng mây.
Vấn đề tài chính của nàng cứ như giải quyết, nàng thậm chí còn thôn trang của riêng ?
Nàng thể cảm nhận rằng những lời Tiêu Hoài Khang đều chỉ là cái cớ để lừa dối nàng, nhưng lúc suy nghĩ của nàng rối ren, nàng ý thức . Chờ đến khi nhận một đống giấy tờ linh tinh, nàng kỹ mới rõ ràng.
Thực những thứ sớm sang tên nàng xong xuôi, nàng tận mắt thấy tên khế ước bán đất.
Bọn họ sớm quyết định từ lâu, vì mới chuyến đến thôn trang ngày hôm nay.
những chuyện đều quan trọng, nếu nàng nhận , nàng cứ nhận thôi.
Chỉ là cố gắng hơn nữa, nghĩ xem thể món ngon gì phù hợp ở thời đại .
Ánh mắt của Yến Thu Xuân nhanh chóng rơi xuống những hạt đậu tương đang phơi khô sân trống bên cạnh thôn trang, bước chân của nàng dừng .