Pháo Hôi Làm Bếp, Tướng Quân Đừng Ăn Tim Ta! - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:51:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Các ma ma hầu hạ ở bên cạnh chứng kiến mà kinh hãi, nơm nớp lo sợ chúng sẽ bản thương. Tuy nhiên, thấy các tiểu chủ tử chơi đùa quá hăng say, họ đành ngậm miệng, chỉ dám sát bên cạnh, theo dõi từng cử động của bọn trẻ.
May mắn , món ăn thành một cách thuận lợi.
Chân gà rút xương nên trở nên mềm mại hơn hẳn. Chúng chần qua nước ấm một nữa để tiệt trùng, đó bỏ một chiếc bát sứ lớn. Thêm đó là tỏi băm nhuyễn, hành thái nhỏ, gừng giã, sa tế, hoa tiêu, giấm, nước tương, đường trắng cùng vô loại gia vị khác. Tiếp đến, thêm nước đun sôi, khuấy đều cho phần nước sốt ngấm trọn từng chiếc chân gà.
Cuối cùng đậy chặt nắp, để ngâm qua một đêm.
Sáng hôm mở nắp, các hài tử giúp đỡ một lúc lâu, mệt đến mức đôi vai nhỏ bé dường như sụp xuống, nét mỏi mệt in rõ gương mặt non nớt: “Thế là xong !”
“Thật ngờ việc nấu nướng khó khăn đến thế!”
“ A Xuân tỷ tỷ, vất vả cho tỷ .” Uyển Nhi gật đầu, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, tiến tới ôm Yến Thu Xuân một cái thật chặt.
Những hài tử còn thấy cũng vội vàng theo.
Yến Thu Xuân vốn đang mệt nhọc, ôm ấp như thế lập tức bật rạng rỡ, mệt mỏi dường như tan biến.
Nàng vỗ đầu từng đứa một. Cuối cùng đến lượt Tiêu Bình Thịnh, tuy hai quen đến mức , nhưng thấy thiếu niên chớp chớp mắt , lòng nàng mềm nhũn, cũng đưa tay qua vỗ nhẹ lên vai , khẽ hắng giọng : “Trở về nghỉ ngơi , sáng mai dùng cơm xong sẽ thưởng thức.”
“Vâng ạ!”
Theo từng tiếng đáp lời trong trẻo, lũ trẻ lượt cáo lui, tuy thể mệt mỏi nhưng trong lòng ấp ủ đầy mong chờ.
Lần là chính tay bọn họ đồ ăn đó!
Chắc chắn hương vị sẽ cực kỳ tuyệt vời!
Ngày hôm .
Yến Thu Xuân dùng xong bữa sáng, còn kịp lau khóe môi, bốn hài tử lục tục kéo đến.
Phạm Khắc Hiếu
Miệng là đến thỉnh an nàng.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Bình Thịnh, phần lễ nghi hề sai sót. Chỉ là khi hành lễ xong, cả bọn lập tức ngượng ngùng đưa mắt , dám mở lời.
Yến Thu Xuân mím môi : “Món ăn sẵn sàng , chúng mang sang cho nãi nãi các ngươi dùng .”
“Vâng!” Bốn hài tử đồng thanh đáp lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-142.html.]
Tiêu Bình Thịnh đáp xong bỗng ngượng nghịu, tự thấy mấy ngày nay theo các chơi đùa phần ấu trĩ. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, Yến Thu Xuân bưng món ngon , lập tức khịt khịt mũi.
Mùi chua cay nồng đậm ập tới, chỉ ngửi thôi thấy cổ họng khẽ tiết nước miếng, lập tức hợp lý hóa sự chờ mong trong lòng .
Nha!
Những chiếc chân gà trắng mơn mởn hôm qua giờ nhuộm thành sắc nâu nhạt. Cả bọn ghé sát chiếc bát lớn, nước sốt khiến chân gà nhấp nhô ẩn hiện. Gắp một miếng chân gà , thể thấy rõ miếng thịt rút xương mềm mại, khẽ rung rinh.
Cảm giác mà món ăn mang khác với món chân gà kho . Món cũ c.ắ.n khiến răng lung lay, còn món , chỉ cần c.ắ.n một miếng, liền thấy mỹ vị ngất trời.
“Ực!” Tiêu Bình Thịnh chằm chằm món ăn, do quá gần nên mùi chua cay kích thích đến mức nuốt khan. Lúc ba đứa trẻ đều đang ngóng trông thôi, ai lời nào nên tiếng nuốt nước bọt nổi bật. Yến Thu Xuân thấy, ngoảnh đầu , thấy khuôn mặt hồn hậu của thiếu niên đang ửng đỏ vì ngượng ngùng.
Nàng khúc khích, gắp cho mỗi một chiếc chân gà: “Cho các nếm thử .”
“Đa tạ Yến tỷ.” Tiêu Bình Thịnh ngây ngô, vội vàng đưa lên miệng.
Quả nhiên, chân gà chạm đầu lưỡi, một cảm giác cay rát xộc tới. Đầu lưỡi mới cảm thấy tê dại, ngay lập tức là vị chua nồng đượm. Cuối cùng, vị mặn ngọt hòa quyện cùng các mùi vị phức tạp khác, khiến đôi môi và lưỡi của Tiêu Bình Thịnh, vốn dùng xong bữa sáng thanh đạm, kích thích đến mức tinh thần cũng rạng rỡ hẳn lên.
Đặc biệt là khi nhấm nuốt, chân gà vẫn giữ độ giòn. Phần thịt vốn mang hương vị tuyệt hảo, gân gà mềm dai sần sật, hề xương, ăn thấy… Thật thỏa mãn!
Bất giác nuốt trọn miếng chân gà, Tiêu Bình Thịnh phát hiện vị ngon thoáng qua những xoa dịu cảm giác thèm ăn của , mà trái còn khiến càng thêm đói bụng!
Uyển Nhi ăn chút vất vả, miệng nhỏ cay đến đỏ ửng, song cô bé vẫn thể buông đũa, ăn xong uống ngay một hớp lớn thứ nước ngọt ma ma đưa tới.
Sau đó, cô bé hít hà xuýt xoa, dùng khí lạnh xoa dịu khuôn miệng đang nóng bừng của .
A Hoàn cũng kém cạnh. Cậu hiếm khi ăn những món kích thích vị giác mạnh như , cay đến rưng rưng nước mắt, khuôn mặt hồng hào, mà vẫn liên tục nuốt nước bọt, ánh mắt những chiếc chân gà còn vẫn ngập tràn sự thèm .
Thật sự ngon quá! Chỉ ăn hết sạch thôi!
Đông Đông thì quen thuộc hơn, độ cay của món kém xa que cay mà thường ăn, ngoại trừ việc gây tê đầu lưỡi. Cậu bé l.i.ế.m sạch ngón tay, đó mới chịu để ma ma lau giúp, quên cất giọng nũng nịu: “A Xuân tỷ tỷ ơi, ăn thêm nữa!”
“Đợi chút, sắp đến viện chính !” Yến Thu Xuân an ủi.
Đông Đông nàng , là tạm thời thể đòi ăn tiếp, chỉ đành tiếc nuối nhịn xuống.
Đoàn tiếp tục tiến viện chính.
Sức khỏe của Tiêu phu nhân dường như cải thiện hơn nhiều. Vốn dĩ cơ thể bà chỉ yếu ớt, dẫn đến một bệnh tật nên trông khá gầy gò ốm yếu. Sau , khi bắt đầu ăn uống trở , tinh thần bà lên nhiều, giờ đây còn chủ động thèm ăn. Khẩu phần cơm mỗi ngày của bà giống với bình thường, thỉnh thoảng món ngon miệng còn ăn thêm chút ít, trạng thái ngày càng định hơn .
Dung nhan vốn vàng vọt như nến nhạt bớt, ánh mắt đục ngầu nay cũng trong trẻo hơn vài phần. Bà còn chống quải trượng, mà đang tản bộ trong sân. Tiết trời ấm áp, hai vị tức phụ cùng một cô con gái cũng đang hàn huyên bên cạnh. Mỗi khi , Tiêu phu nhân quen giữ vẻ mặt lạnh nhạt, đôi môi mím chặt, vì thế nét buồn khổ mặt bà vẫn vơi là bao.