Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
May mắn , giá nhà cửa ở kinh đô vẫn định, chứ như thời hiện đại, đổi xoành xoạch từng ngày. Ở kiếp , nàng từng một xã súc (kẻ việc bạt mạng) suốt mấy năm ròng, cứ ngỡ lụng hai năm nữa là đủ tiền đặt cọc nhà, nào ngờ hai năm giá cả tăng vọt, nàng chắt chiu thêm hai năm nữa mới gom đủ!
Yến Thu Xuân đang trầm ngâm cảm thán, Thủy Mai bỗng nhiên khẽ lay nàng, chỉ đám đông đang ồn ào phía , : “Cô nương, đó là thúc nhỏ của Tiết công tử mà chúng từng gặp ?”
Yến Thu Xuân theo, thấy đúng là vị thúc nhỏ của Tiết Nghiễm Tu mà nàng từng gặp hai hôm . Hiện giờ mặt đỏ gay, đang một đàn bà lôi kéo. Người đàn bà hung hăng : “Ngươi đòi mua nhiều như thế, giờ bảo là mang đủ tiền ? Tốt thôi, đưa ngọc bội của ngươi mà thế chấp cho !”
“Thứ quá đắt! Lúc đầu đắt đến ! Ta mua nữa, bán cho ngươi năm mươi đồng thì chứ gì!” Thiếu niên giãy thoát, nhưng tay đang ôm theo túi lớn túi nhỏ, dám cử động mạnh, thành thể giãy , trông vẻ bất lực vô cùng.
Khi Yến Thu Xuân bước đến gần, hai vẫn đang giằng co: một kẻ đòi ngọc bội, một kẻ luyến tiếc gắt gao che , quyết buông.
lúc xô xát, dường như thấy Yến Thu Xuân, lập tức cứng đờ, vô thức buông lỏng tay .
Ánh mắt phụ nữ híp , lập tức định giật lấy ngọc bội.
Yến Thu Xuân vội vàng tiến tới, tay mắt lanh lẹ đoạt lấy ngọc bội giật .
Người phụ nữ thấy miếng mồi béo bở tuột khỏi tay, lập tức trừng mắt nàng: “Ngươi ý gì?! Cướp đồ của !”
“Cái gì của bà? Đây là của vị công tử !” Sắc mặt Yến Thu Xuân trầm xuống. Nàng vốn ngoài luôn mang theo khăn che mặt, nhưng khi đôi mắt lạnh băng thẳng đối diện, chút khí thế khiến khiếp sợ, cho phụ nữ ngẩn ngơ mất một lúc.
bà nhanh chóng trấn tĩnh, quanh bốn phía, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân rền rĩ: “Ây da! Ta chỉ là buôn bán nhỏ nhoi, ngươi thể vu oan giá họa cho như ! Hắn mua bánh ngọt của , đó tiền, sợ chạy mới bảo lấy ngọc bội thế chấp, gì sai trái …”
Người thanh niên càng thêm kinh hãi, cả như nhúng nước sôi, mở miệng phân trần, nhưng lúc lắp bắp nên lời, chỉ đành bất đắc dĩ thốt lên: “Được… …”
Yến Thu Xuân đẩy vị thiếu niên sang một bên, liếc quầy hàng của phụ nữ, lạnh giọng : “Điểm tâm của ngươi, đắt nhất cũng chỉ ba mươi đồng một cân, mua bao nhiêu?” Nói đoạn, nàng đầu thiếu niên: “Bao nhiêu?”
Phạm Khắc Hiếu
“Chừng thôi.” Thiếu niên duỗi tay , một túi giấy dầu to bằng lòng bàn tay đưa qua.
Yến Thu Xuân về phía phụ nữ: “Chỉ chừng đó thôi, bà dám đòi bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ phẫn nộ quát: “Ngươi càn! Thứ bằng nhiều nguyên liệu đắt đỏ, còn rải ít đường trắng, giá trị cao…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-138.html.]
Yến Thu Xuân ngắt lời bà , chút do dự: “Nếu đúng như lời bà , chi bằng chúng cứ báo quan !”
Người phụ nữ: “…”
Sắc mặt bà khẽ biến đổi, ánh mắt đảo . Vốn dĩ, thấy vị công tử dung mạo sạch sẽ, bà nghĩ thể trục lợi chút ít. Nếu Yến Thu Xuân xuất hiện, ít nhất bà cũng thể kiếm một khoản tiền lớn. Nào ngờ, giữa chừng xảy biến cố.
Công tử Kinh đô thường văn nhã, thư sinh khí, trắng trẻo sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, cơ bản đều giàu , chắc chắn sẽ so đo vài lượng bạc lẻ .
Ngọc bội bà cầm thể đổi ít. Người mua ngọc bội trả bao nhiêu thì bà cũng kiếm một khoản bội thu.
Những lừa cơ bản sẽ báo quan vì giữ thể diện, dùng vài đồng bạc đuổi là nhanh nhất. Loại sự tình bà nhiều, cũng từng thất bại nào.
Ai ngờ, hôm nay gặp một tiểu cô nương dám báo quan là báo ngay, khiến bà lập tức kinh ngạc chằm chằm.
Yến Thu Xuân nhấc chân định : “Bây giờ sẽ báo quan đây. Tiết công tử, ngươi cứ ở đây , chờ lát nữa để đại nhân tới xem rốt cuộc lừa bao nhiêu kẻ da mặt mỏng !”
Người phụ nữ thấy tình thế , nhanh chóng quỳ sụp xuống, giữ chặt lấy Yến Thu Xuân: “Cô nương từ từ, chuyện gì thì cứ từ từ !”
Yến Thu Xuân lạnh lùng bà .
Người phụ nữ lấy lòng xòa: “Cô nương, tuy việc đúng đắn, nhưng cũng chỉ là mưu sinh mà thôi. Xin cô đừng báo quan, món điểm tâm , mời chư vị!”
Yến Thu Xuân hất tay bà , lạnh giọng : “Đã như , hãy ăn buôn bán cho đàng hoàng, nếu mà đến nữa, nhất định sẽ để quan nha phái đến bắt bà .”
Người phụ nữ tái mặt, vội vàng lùi , dám hé răng thêm nữa.
Yến Thu Xuân thấy , đưa ngọc bội trong tay giao cho thiếu niên đang ngẩn bên .
Lúc mới định thần , vội vàng dùng hai tay đón nhận, suýt chút nữa rơi đồ vật đang cầm tay. Hắn hoảng hốt nhặt lên. Yến Thu Xuân phụ giúp thu hồi, đưa tay. Hắn lúc mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lấm tấm trán, thấp giọng : “Đa tạ Tiêu cô nương tương trợ, tại hạ là Tiết Gia Hà.”
Yến Thu Xuân phủ nhận xưng hô , gật đầu: “Tiết công tử, nếu còn việc gì nữa, xin .”
“Này, chờ một chút!” Tiết Gia Hà vội hô một tiếng.