Dùng năng lực đặc biệt của nàng, kích hoạt d.ư.ợ.c tính ẩn chứa trong thuốc, tự nhiên thể chữa trị hơn. Cho dù là thức ăn bồi bổ, cũng đều thể giúp cơ thể cùng sức khỏe của bệnh phục hồi nhanh chóng.
Nghĩ đoạn, Yến Thu Xuân sang đứa nhỏ.
Chu Chiêu Hoàn chút thấp thỏm nắm lấy vạt áo, giọng trầm thấp cũng vẻ phấn chấn hơn ít: "A, A Xuân tỷ tỷ, ... chuyện gì thế ạ?"
Phạm Khắc Hiếu
Yến Thu Xuân cong mắt : "A Hoàn, thăm phụ ?"
Chu Chiêu Hoàn rốt cuộc vẫn tín nhiệm nàng. Trong phủ , ngoài Đông Đông , cận nhất chính là vị tỷ tỷ mắt. Nàng chỉ dịu dàng mà còn khéo léo chế biến đồ ăn ngon, còn cùng bọn họ vui đùa. Bởi , khi câu hỏi, theo bản năng gật đầu: "Tất nhiên ! Nam Kỳ từng hai ngày nữa sẽ đổ mưa, thể phụ vốn , mùa mưa sẽ đau đớn dữ dội, hiện giờ còn trúng độc, khẳng định sẽ vô cùng khó chịu..."
Dứt lời, chút chần chờ, lẩm bẩm: " phụ cho trở về. Người trong nhà nhiều chuyện rối ren, ở đây mới an . Chờ sắp xếp việc trong nhà, mới thể về."
Yến Thu Xuân : "Đệ thể về thăm một lát, xem xong về đây, chỉ hao phí chút thời gian đường mà thôi. Chuyện nhất định thành vấn đề, ?"
Chu Chiêu Hoàn trong lòng khẽ rộn ràng, dùng sức gật đầu.
Yến Thu Xuân tiếp tục dụ dỗ: "Đệ tự tay sắc t.h.u.ố.c cho phụ ?"
Chu Chiêu Hoàn gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi hướng về nàng, chờ nàng bày phương pháp.
"Thế , cứ như..." Yến Thu Xuân ghé sát bên tai , thủ thỉ đưa chủ ý.
Nghe xong, mặt Chu Chiêu Hoàn đỏ bừng, nhưng đôi mắt ngập nước lập tức sáng rực lên. Chờ nàng dứt lời, liền nhảy phắt xuống ghế, vội vã ngoài, đồng thời dùng sức gật đầu: "Được, ngay đây!”
Yến Thu Xuân vội vàng ngăn : "Đợi một chút, chư vị trở về , chúng hãy đợi đến tối bàn . Giờ tỷ dạy bánh kẹo. Thuốc đắng kẹo ngọt, ăn sẽ đỡ đắng hơn. Nếu tự tay tặng, song nhất định sẽ hân hoan.”
Chu Chiêu Hoàn gật đầu đáp ứng, tràn đầy kỳ vọng: "Vâng!”
Tiêu phủ.
Vừa qua giờ Thân nửa khắc, Tiêu gia sắp xếp ngọp cơm tối.
[]
Hôm nay Nhị phòng trở về, bữa tối xem là chính yến, thêm dư vị năm mới vẫn còn, bởi bộ Tiêu gia đều tề tựu tại đây, cùng dùng bữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-124.html.]
Tuy Trầm Bình Nghiêm rời , nhưng Tiêu Bình Thịnh mặt, khiến Tiêu gia đều vô cùng mừng rỡ. Nhân dịp đầu xuân qua, gia đình cố ý mở rượu.
Nam tử nhấp chén rượu mạnh, nữ nhân thì dùng chút hoa quả tửu nồng độ nhẹ.
Xung quanh lò sưởi đốt lên để xua giá lạnh, thêm bữa cơm nóng hổi, khí gia đình quả thực viên mãn.
Tạ Thanh Vân nhấp một ngụm rượu, chú ý thấy Tống Minh Đường cùng con trai im lặng , liền chủ động cất lời hỏi: "Đệ , Bình Thịnh, ngọ thiện hôm nay dùng món A Xuân nấu ? Hương vị thế nào?”
Tiểu thiếu niên thật thà gật đầu: "Dạ , ngon ạ. A Xuân tỷ tỷ nấu nướng quả thực tài tình, Bình Thịnh ăn no căng bụng, luyện võ chừng một canh giờ mới tiêu hóa hết.”
Tống Minh Đường thấy động tĩnh, ánh mắt đảo qua nữ tử xa lạ đang cạnh, lạnh lùng gật đầu: "Cũng tàm tạm.”
Tiêu Hoài Viên hừ lạnh một tiếng: "Đây mà gọi là tàm tạm ? Chẳng lẽ tay nghề của Nhị tẩu hơn chăng? Chi bằng hôm khác vài món cho chúng thưởng thức.”
Sắc mặt Tống Minh Đường lạnh , dường như nàng đang định phản bác.
Tiêu Bình Thịnh ở bên cạnh sang sảng: "Tứ cô, nương con ‘cũng tàm tạm’ chính là ý ‘ ngon’ đó! Người , ngọ thiện nương ăn no, giờ ngọ cũng chẳng nghỉ ngơi, cứ con luyện võ mãi thôi."
Tiêu Hoài Viên đang chờ đối phương phản bác để tiếp tục châm chọc, liền khẽ "Xì" một tiếng.
Vẻ lạnh lùng của Tống Minh Đường nhất thời tan biến, vành tai nàng đỏ ửng, nàng quát khẽ một tiếng nặng nề: "Bình Thịnh!”
ngữ khí , rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu.
Tiêu Bình Thịnh mờ mịt chớp mắt, hiểu vì nương quát mắng, vội vàng cúi đầu tỏ vẻ vô tội, dám phát tiếng động nào nữa.
Tiêu Hoài Thanh thấy thì bật trong lòng, Nhị tẩu vốn là như thế, e rằng chỉ Nhị ca và Bình Thịnh mới thể khắc chế nàng. Chàng lắc đầu, nốc cạn chén rượu. Cảm giác nóng bỏng từ cổ họng thẳng một đường xuống bụng vô cùng sảng khoái. Bỗng nhiên, ánh mắt chạm một đôi mắt to đang chằm chằm, động tác rót rượu chợt khựng .
"A Hoàn? Có chuyện gì ?” Tiêu Hoài Thanh gọi một tiếng.
Anan
Ngay chính khoảnh khắc , Yến Thu Xuân nhanh chóng nháy mắt hiệu.
Chu Chiêu Hoàn lén lút véo mạnh đùi, hốc mắt lập tức đỏ hoe, miệng nhỏ xụi xuống, vẻ nhưng cố nén trông cực kỳ đáng thương. Sau đó Tiêu Hoài Thanh, giọng đáng thương tội nghiệp: "Tiêu thúc thúc, nhớ phụ mẫu, thể cho phép về thăm một lát ? Thăm xong con sẽ ngay!”