Chỉ là giờ phút , tâm tình của bà còn định như .
Nói thật lòng thì, món cà tím nếm quả thực vô cùng ngon miệng. Giờ đây, nước miếng trong miệng bà cứ tự chủ mà tiết , ngửi thấy mùi cà tím xào thịt thoang thoảng trong khí, bà nhịn mà "ực" một tiếng nuốt nước bọt.
Phòng ăn vốn đang yên tĩnh, các nha ai nấy đều giữ bổn phận, tiếng nuốt nước bọt đó vang lên chút rõ ràng.
Tai Đông Đông khẽ động, lập tức , cứ như thể phát hiện điều mới lạ của nhân gian, cất giọng sang sảng: "Ma ma, chẳng lẽ đang thèm đến chảy nước miếng !"
Ma ma: "..."
Yến Thu Xuân che mặt.
Thằng nhóc nghịch ngợm !
Vào độ giờ Ngọ hai khắc, chính là lúc Tiêu gia bắt đầu dùng bữa chính.
Cứ mỗi như , mùi thức ăn từ sân viện của Yến Thu Xuân lập tức tản , nồng đậm nhạt, nhưng chắc chắn một điều là luôn khiến chảy nước miếng, bụng thèm thuồng.
Đương nhiên hôm nay cũng ngoại lệ.
Duy chỉ sân viện của Nhị phòng là chút quen thuộc với việc .
Sân của Yến Thu Xuân gần Đại phòng, cách tới Nhị phòng cũng tính là xa xôi, nên mùi hương vẫn bay qua ít.
Tống Minh Đường cũng ngửi thấy, ánh mắt vốn bình tĩnh thoáng d.a.o động, nhưng lập tức trở nên lạnh nhạt như thường.
Tiêu Bình Thịnh yên chút nào.
Thiếu niên mười hai tuổi, bởi vì cần tập võ nên vóc dáng vượt qua mẫu một chút, thể cường tráng, đương nhiên lượng cơm cũng lớn. Trước đây ở nhà ngoại tổ mẫu, một canh giờ bữa trưa đều ăn thêm điểm tâm.
hôm nay bởi vì trở về Tiêu gia nên trì hoãn, kịp dùng mấy món điểm tâm thường lệ, hiện tại bụng bắt đầu réo lên biểu lộ sự kháng nghị mãnh liệt. Ngửi thấy mùi hương , cơn đói càng thêm dữ dội.
Cũng may lúc ở phòng bếp lớn mang thức ăn tới.
Cậu vội vã chờ đợi, ngóng hộp thức ăn mở . Món ăn ngửi cũng thơm, nhưng giống với mùi hương thoang thoảng nãy ngửi .
Lòng Tiêu Bình Thịnh lúc như mèo cào, đau đớn song ngứa ngáy khôn tả, gãi mà tài nào chạm tới !
Trong bữa ăn, phá lệ đặt nghi vấn: "Chờ một chút, ngửi thấy một mùi thơm, tại ở đây món đó?"
Nha đưa đồ ăn : "Hồi bẩm Tiểu thiếu gia Bình Thịnh, đó là món trong phủ Yến cô nương nấu, nô tỳ cũng rõ đó là món gì. Hay là nô tỳ hỏi một chút cho ?"
Tiêu Bình Thịnh chợt đỏ mặt, vội vã xua tay: "Thôi, cần phiền."
[]
Tuy rằng trong phủ một vị khách đặc biệt nấu cơm, hai tháng nay bởi vì biểu hiện của Đông Đông, cho ít cha hài tử trong Thái học viện đều phái đầu bếp nhà đến xin học một hai món, cốt để ứng phó với sự ghét bỏ của con đối với thức ăn trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-122.html.]
nghĩ tới hương vị tuyệt vời đến mức .
Cậu mới trở về, quen đối phương, nào hổ hỏi . Hơn nữa đồ ăn nha đưa tới cũng thơm, ít nhất là mỹ vị Tiêu gia trong trí nhớ của .
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Bình Thịnh cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.
À, miếng thịt đúng là mỹ vị, hình như là Gà Cay Tứ Xuyên chăng?
Vừa nha nhắc đến, mùi vị quả thực tròn đầy, nếu thêm chút rượu ngon thì thật gì sánh bằng.
Còn cánh gà nữa, hương vị cũng tệ.
Cậu ăn thức ăn, tựa như con chuột nhỏ rơi xuống vại gạo, vô cùng thỏa mãn. Tuy nhiên mới ăn mấy miếng, trong viện tiến : "Yến cô nương sai nô tỳ mang ít thức ăn sang dâng lên Nhị thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia Bình Thịnh ạ."
Ánh mắt Tiêu Bình Thịnh sáng lên, về phía mẫu .
Tống Minh Đường hàm súc gật đầu: "Làm phiền ."
Nha vội vàng đưa tới: "Yến cô nương thừa dịp còn nóng hãy mau dùng. Mấy ngày nay ăn Tết, cá thịt hẳn đều ngấy , cho nên cô nương nhiều món thịt, nhưng hợp ăn cùng cơm."
Tiếp theo từng món ăn bày biện .
Cà tím xào thịt băm, Đậu phụ chiên rưới nước sốt đậm đà, và một bát Canh cá đậu phụ nấu sữa trắng tinh.
Mùi hương quen thuộc lập tức xộc chóp mũi, kịp đợi nha lui , Tiêu Bình Thịnh vội vàng duỗi đũa.
Món thứ nhất, cà tím xào thịt băm, quả nhiên vô cùng ngon miệng!
Cậu nhai hai cái, nhanh chóng ăn một miếng cơm lớn. Hương cơm trắng thơm ngọt thanh đạm hòa quyện với vị chua, ngọt, mặn vặn của cà tím. Miếng cà tím mềm mại, trơn nhẵn như tan , quấn lấy hạt cơm trắng, bất tri bất giác trôi tuột xuống cổ họng.
Ngon quá!
Quả là đáng một bữa ăn!
Đôi mắt Tiêu Bình Thịnh sáng ngời, đầu tiên thì cà tím cũng thể mỹ vị đến như !
Cậu về phía mẫu , tha thiết : "Nương, nếm thử , món ăn ngon!"
"Nương thích ăn mặn như ." Tống Minh Đường khẽ lắc đầu, tiếp tục dùng rau xanh.
Tiêu Bình Thịnh thoáng vẻ mất mát, chuyển sang gắp miếng đậu phụ chiên. Miếng đậu phụ màu nâu nhạt rưới thứ nước sốt màu cánh gián dày đặc, bề ngoài quả thật tưởng rằng khẩu vị sẽ nặng.
nuốt xuống một miếng, cảm giác đầu tiên chính là vị cay nhẹ, cùng với mùi mặn nồng đượm. Tiếp đó, lớp vỏ ngoài giòn tan của đậu hũ áp lực của răng tách , lộ đậu phụ bên trong mềm mại. Quả nhiên là bên trong mềm mại mà hề nhạt nhẽo, bởi vì đậu phụ bên trong cũng nước sốt thấm qua.
Không mặn gắt, nhưng cũng nhạt nhẽo, hương vị , cực kỳ hài hòa.
Tiêu Bình Thịnh tiên về phía mẫu , chia sẻ một chút, nhưng nghĩ đến chuyện , chần chừ, liền trực tiếp gắp cho mẫu một miếng đậu hũ: "Nương, nếm thử ."