Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
“Ta , !” Đông Đông vội vàng giơ tay đáp: “Nó tên là Vịt Quay!” Trầm Bình Nghiêm sửa chữa: "Là vịt với da cắt lát."
Đông Đông bĩu môi, cảm thấy chút hổ vì đáp lời sai. Uyển Nhi ca ca cùng tiểu ghen tị, che miệng khúc khích.
Tiêu Hoài Thanh cố gắng nhịn : "Ừ, thúc hiểu ." Chàng cô nương đang mỉm đối diện, giọng dịu mấy phần: "Tài nghệ ẩm thực của Yến cô nương quả càng ngày càng tinh xảo."
“Tiêu tướng quân quá lời ." Yến Thu Xuân : "Bình Nghiêm và các tiểu bối khác dùng bữa no nê, nếu tướng quân phiền, thể xuống ăn cùng ? Trong bếp còn một đồ thể hâm nóng ngay bây giờ, sẽ mang chúng đây."
Tiêu Hoài Thanh chút e ngại, nhưng trong lòng vẫn cự tuyệt: “Vậy thì phiền cô nương.”
Yến Thu Xuân khẽ lắc đầu, đoạn xoay hướng hậu bếp. Giá vịt hầm trong lò vặn, hạt dẻ cũng kịp lúc chiên chảo và đun sôi. Rất nhanh, đồ ăn Yến Thu Xuân bưng tới: "Đây là giá vịt muối tiêu, còn đây là hạt dẻ nướng chung trong bụng vịt. Tướng quân cũng nếm thử xem."
Bị ba đứa nhỏ quấn lấy nên Tiêu Hoài Thanh còn kịp dùng bữa, chóp mũi ngửi thấy mùi hương thơm ngon đến thế. Món ăn chút cay nhẹ, càng mùi mặn rang đặc trưng, chỉ là vị mặn mà còn nhiều hương vị khác của gia vị, muối và hạt tiêu trộn lẫn. Sau khi nướng ở nhiệt độ cao, nó tràn ngập mùi thơm của thịt, hề mỡ, ăn gây ngán. Chỉ cần ngửi mùi thơm thôi là cảm thấy món cực kỳ ngon .
Tiêu Hoài Thanh tràn đầy kỳ vọng đối với tài nghệ nấu nướng của Yến Thu Xuân, ngoại trừ món canh mận chua lúc đầu , lâu ăn đồ nóng, tự nhiên cũng ngoại lệ. Chàng gắp một miếng ức vịt.
Thịt thực tế nhiều, nhưng cũng một , tất cả đều mỏng, da tẩm gia vị, khi c.ắ.n sẽ thấy thịt nhiều mà ngấy, giòn mà đắng, kèm theo vị mặn mòi thơm lừng nơi đầu lưỡi. Vị cay nhẹ cùng ấm ngay lập tức xua tan cái lạnh lẽo còn vương của món vịt nguội khi nãy dùng.
Tiêu Hoài Thanh c.ắ.n hai ba miếng ăn xong thịt vịt giá, suýt chút nữa c.ắ.n cả xương, nhưng ít nhất cũng chút lý trí. Nơi đây vốn thiếu món ngon vật lạ, lúc bàn bày biện bao thức ăn thịnh soạn, vì Tiêu Hoài Thanh đặt xuống, liền chuyển sang gắp một miếng cổ vịt khác.
Lớp da bên ngoài vốn giòn, c.ắ.n một chút sẽ tan chảy trong miệng, khi nhai vẫn còn dai, ăn thấy vị của lớp da giòn , ngọt hơn giá đỡ vịt ban nãy một chút, ít dầu mỡ hơn món vịt nguội.
Tiêu Hoài Thanh liên tiếp dùng mấy miếng, đó ngậm một ngụm lớn hạt dẻ hồng, ừm... chút nghẹn. lúc , một đôi tay trắng nõn bưng một chén sữa ấm nóng tới.
Chàng nhận lấy, nhấp một ngụm, như sống , ấm áp khôn nguôi. Tiêu Hoài Thanh thở một luồng khí nóng khiến nóng lên.
Vô cùng thoải mái!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-108.html.]
Ăn no uống đủ, Tiêu Hoài Thanh cũng tới ý đồ đến đây.
Chàng đến để cảm tạ Yến Thu Xuân.
Phạm Khắc Hiếu
Về phần cảm tạ cái gì, hai cụ thể, ba đứa nhỏ vẫn đang . Tuy nhiên, vẫn tặng ít lễ vật, là do Cẩm Châu bên tặng để lấy lòng .
Yến Thu Xuân cảm thấy việc chỉ là tiểu sự, đáng để lao tâm khổ tứ, Tiêu tướng quân trải qua phong sương khói bụi trở về, tiên nên nghỉ ngơi thật , nàng chỉ là cung cấp một tin tức mà thôi.
lời nàng , sắc trời muộn, nếu tiếp tục lưu e rằng tiện. Tiêu Hoài Thanh dẫn theo ba đứa nhỏ rời .
Yến Thu Xuân cũng trở về phòng, chuẩn tắm rửa sạch sẽ ngủ.
Chỉ là đêm nay, dường như nàng ngủ ngon hơn so với mấy đêm nhiều.
Tiêu Hoài Thanh rời nhà lâu, giờ trở về, Tiêu gia thêm phần náo nhiệt, vui vẻ hơn vài phần.
Người vui vẻ hơn chính là Tiêu Hoài Thanh.
Vừa trở về phát hiện Tiêu phu nhân ý dùng cơm chủ động, đặc biệt là đối với món ăn vặt gọi là "que cay". Mỗi ngày bà chỉ ăn đúng giờ mà còn ăn khá nhiều, Hoàng ma ma mới cho phép bà ăn thêm hai cái que cay.
Vì món que , mấy ngày nay bà ăn nhiều hơn ngày xưa, khi ăn nhiều, cơ thể đương nhiên ngày càng hơn. Bà vốn gầy guộc đến mức má hóp sâu, giờ đây bắt đầu trở nên đầy đặn, ngoài cứ ngỡ bà trẻ cả chục tuổi!
Trong mắt Yến Thu Xuân, khúc mắc trong lòng Tiêu phu nhân hóa giải, còn vẻ sầu muộn trầm cảm như .
Tiêu gia nhắc tới, nàng cũng chỉ coi như .
Vì hỉ sự , Tiêu Hoài Thanh hồi phủ, ngay cả Tiêu Hoài Viên cũng chịu khó trở về phủ hơn dạo nhiều.
Thời gian rảnh rỗi, Tiêu Hoài Viên thường cùng con trai đến chỗ Yến Thu Xuân dùng bữa. Nàng chỉ một chỉ trích là "kẻ ăn chực", nay còn dẫn theo cả nhi tử ăn chực.
Tiêu Hoài Viên đều coi như thấy, nàng nên ăn thì cứ đến ăn thôi.