Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 9: Người Quen
Cập nhật lúc: 2025-11-05 02:54:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , mới hơn bảy giờ, Diệp phu nhân gõ cửa gọi hai dậy.
Diệp Vĩnh Hoan cứ tưởng chuyện liên quan gì đến , bèn trùm kín chăn định ngủ tiếp, ai ngờ Diệp phu nhân lật chăn , nhanh chóng giúp mặc quần áo.
Mãi đến khi đưa đến phòng trang điểm, vẫn kịp hiểu chuyện gì đang xảy .
"Hôm nay là sinh nhật của , bảo bối cũng ăn diện trai một chút nhé." Diệp phu nhân , vỗ nhẹ lên đầu rời .
Diệp Vĩnh Hoan hiểu nổi, gì cần ăn diện chứ? Ở nhà chơi game cũng trang trọng thế ?
khi cơn buồn ngủ tan dần, đầu óc tỉnh táo hơn, mới nhận ý của Diệp phu nhân là cũng tham dự buổi tiệc tối nay.
Tại ? Là tác động của cốt truyện ? Vậy... cảnh nhảy lầu thể tránh ?
Diệp Vĩnh Hoan nhịn bắt đầu cân nhắc đến các yếu tố trong cốt truyện.
Lúc thợ tóc mới sấy nửa đầu, cửa phòng bỗng đẩy .
Qua gương, thấy bước là Dạ Khuynh Trú.
Cậu khẽ nhướn mày...
Dạ Khuynh Trú mười sáu tuổi, mặc một bộ vest vặn, đường nét sắc sảo, mái tóc vuốt chéo gọn gàng . Dù gương mặt vẫn còn chút non nớt, nhưng toát lên khí chất của một quý công tử chính hiệu.
Không hổ là con ruột của Diệp Tu Hiệt. Không giống như , cũng mười sáu tuổi nhưng vẫn trông như một búp bê sứ.
Dạ Khuynh Trú tiến gần, trong gương chỉ thấy phần của , một đôi chân dài.
Là một đồng tính, Diệp Vĩnh Hoan khó mà chú ý đến hình ảnh trong gương .
Ngay đó, thấy Dạ Khuynh Trú lấy từ túi một chiếc hộp nhỏ. “Đền cho .”
Diệp Vĩnh Hoan ngẩn , nhận lấy mở xem. Bên trong là một đôi khuyên tai đá sapphire.
Cậu im lặng vài giây.
Thứ nhất, gu thẩm mỹ của trai thẳng đúng là chẳng thể khen nổi. Thứ hai, nhớ đến nguyên nhân dẫn đến chuyện "đền khuyên tai" , thực sự gì.
Nguyên chủ cố tình gây rắc rối cho con ruột nhà họ Diệp, bịa chuyện "quà sinh nhật". Dạ Khuynh Trú chắc chắn thể nào tìm thấy khuyên tai trong hồ nước, mà bây giờ vẫn đền cho một đôi.
Anh lẽ , đúng ? Cậu thể nào cầm đôi khuyên tai để tặng cho . Một món quà vốn hề tồn tại, cuối cùng do Dạ Khuynh Trú bỏ tiền mua, thể đem tặng ?
Khốn kiếp! Lúc nãy nên nhận lấy nó!
Diệp Vĩnh Hoan nhét đôi khuyên tai hộp ném lên bàn trang điểm... một lát , nhặt lên, cầm trong tay lẩm bẩm: “Lỡ lang thang ngoài đường thì ? Đây là tài sản tự nguyện tặng, thể thu hồi ...”
Có lẽ nên bắt đầu tích lũy tài sản riêng.
Về nhà đăng ngay lên trang đồ cũ để bán !
Buổi trưa thực chất chỉ là bữa cơm gia đình của nhà họ Diệp, nhưng cũng chỉ những thiết nhất mới tham gia, vì buổi trưa vốn thời gian rảnh rỗi.
Diệp Vĩnh Hoan đẩy phòng riêng, thấy hai ông lão tinh thần phấn chấn ở vị trí chính giữa. Đó lẽ là cha của Diệp Tu Hiệt và cha của Diệp phu nhân, cũng chính là hai mà đây gọi là "ông nội" và "ông ngoại".
Cậu rõ hai đây đối xử với nguyên chủ thế nào. Dù cũng chỉ vội vàng về cuộc đời của "Diệp Vĩnh Hoan" qua vài câu chữ ít ỏi trong truyện.
Hơn nữa, bản vốn mắc chứng xa cách nghiêm trọng, tình huống lập tức kích hoạt tâm lý bài xích, khiến chỉ tránh xa đám đông, trốn một góc chỉ riêng .
trốn , thậm chí ngay cả việc rời cũng nổi, chỉ thể bối rối quanh, cố tìm một mà thể tin tưởng, dựa dẫm.
Và duy nhất thể tin tưởng bây giờ, ngoài Diệp phu nhân, hình như còn ai khác...
Diệp phu nhân là nhân vật chính trong hôm nay, bận đến mức thấy mặt .
Diệp Vĩnh Hoan cúi đầu, lúng túng và căng thẳng.
Lúc , cánh cửa phòng phía đẩy , một bàn tay đặt lên vai .
“Sao đây mãi ? Định chờ mời ?”
Là giọng của Dạ Khuynh Trú. Diệp Vĩnh Hoan đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Dạ Khuynh Trú đẩy đến chỗ , đó xuống bên cạnh.
Hai ông lão vẫn đang trò chuyện về gia đình, phía hai bà cụ tóc bạc phơ, gương mặt hiền từ bước , cùng với một cô gái trẻ mái tóc xoăn dài.
Diệp Vĩnh Hoan cúi đầu, dám chạm mắt với bất kỳ ai.
Dạ Khuynh Trú đột nhiên gõ nhẹ tay vịn xe lăn của , đặt lên đó một viên kẹo.
"Từ thế?" Diệp Vĩnh Hoan khẽ hỏi.
“Lấy ở bàn tiếp đón ngoài . Nhìn trắng bệch như sắp xỉu ... Hạ đường huyết ?”
Diệp Vĩnh Hoan bĩu môi, nắm chặt viên kẹo trong tay.
Làm gì đến mức đó, chẳng qua chỉ căng thẳng thôi.
"Cậu là kiểu hướng ngoại ?" Dám đến nơi đông như quầy tiếp tân để lấy kẹo luôn.
Dạ Khuynh Trú dễ dàng hiểu ý , thoải mái đáp: “Trước đây từng phục vụ ở đây.”
Diệp Vĩnh Hoan tưởng tượng cảnh đó trong đầu, suýt nữa thì phát bệnh hổ giùm còn kịch tính hơn cả một vị khách thuần túy.
Dạ Khuynh Trú bỗng nghiêng về phía , Diệp Vĩnh Hoan theo phản xạ né tránh, nhưng đặt tay lên vai kéo về chỗ cũ.
“Sao cứ cảm thấy, còn giống mới nhà hơn cả ?”
Tim Diệp Vĩnh Hoan lỡ mất một nhịp, ngờ Dạ Khuynh Trú tinh ý đến . Cậu cố giữ bình tĩnh, gượng : “Làm gì chuyện đó?"
Dạ Khuynh Trú mắt một lúc lâu mới buông , chậm rãi : “Là sai ...
Diệp Vĩnh Hoan còn kịp thở phào, thấy tiếp:
“Phải là, hề hòa nhập với gia đình .”
Cậu còn kịp phản bác, thì bà cụ mới bước dắt cô gái trẻ xuống bên cạnh .
“Hoan Hoan, Khuynh Trú, hai đứa phiền nếu bà đây chứ?”
Diệp Vĩnh Hoan há miệng, nhưng trả lời thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-9-nguoi-quen.html.]
Dạ Khuynh Trú thản nhiên tiếp lời: “Bà bên chỗ con ạ, A Hoan từ nhỏ bà nuông chiều , bây giờ bà nên bù đắp cho con chứ.”
Khi những lời , vẻ mặt vẫn tự nhiên và bình tĩnh, giống một thể thẳng thắn tranh giành sự cưng chiều như .
Không ngờ bà cụ thích cách : “Khuynh Trú đúng là y hệt cha và ông nội con... Vậy Hoan Hoan, con chuyện với Tiểu Yên một lúc nhé, bà qua bên đây.” Cả Dạ Khuynh Trú và Diệp Vĩnh Hoan đều sững , lúc mới chuyển ánh mắt sang cô gái bên cạnh bọn họ – quên mất sự tồn tại của cô . Ngồi cạnh một cô gái xa lạ khiến Diệp Vĩnh Hoan càng mất tự nhiên. Cậu lén lườm Dạ Khuynh Trú một cái, nhưng như thấy, tiếp tục trò chuyện với bà cụ một cách thành thạo.
"Diệp Vĩnh Hoan." Cô gái bên cạnh gọi một tiếng. Cậu đầu , lúc mới quan sát kỹ diện mạo của cô . Mái tóc xoăn dài, ngũ quan tinh xảo, trông chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Bà cụ gọi cô là Tiểu Yên... Diệp Vĩnh Hoan chợt nhớ đây là một nữ phụ! Độ "não tàn" ngang ngửa với "Diệp Vĩnh Hoan" trong nguyên tác!
Phụng Yên Yên là họ hàng xa bên nhà bà nội Diệp, gia đình cô định cư ở nước ngoài, nhưng cô về nước để theo đuổi thần tượng, tạm thời ở nhờ nhà bà Diệp.
Cô thích Diệp Vĩnh Hoan, cũng thích Dạ Khuynh Trú, càng ưa Trịnh Miễn. Người cô thích chính là vị đàn từng dạy kèm cho Diệp Vĩnh Hoan, vì quan hệ họ hàng với thần tượng của cô, hai trông giống .
Vì , thời gian đầu, cô thường viện cớ đến thăm Diệp Vĩnh Hoan để tiếp cận đàn . Sau suy nghĩ linh tinh, nghi ngờ rằng chỉ Diệp Vĩnh Hoan, Trịnh Miễn mà còn nhiều khác cũng thích đàn đó, âm thầm gây ít chuyện. những việc cô vô tình trở thành chất xúc tác cho tình cảm của hai nam chính.
Xét theo dòng thời gian, vị đàn đó xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Diệp phu nhân, đó bà nhờ dạy kèm cho Diệp Vĩnh Hoan.
Đến lúc đó, nếu từ chối thẳng thừng, chắc sẽ tránh luôn rắc rối liên quan đến Phụng Yên Yên nhỉ?
"Diệp Vĩnh Hoan! Nhìn điện thoại ." Phụng Yên Yên giơ điện thoại lên, lắc lư mặt .
Diệp Vĩnh Hoan mở điện thoại , thấy một tin nhắn . Xem nguyên chủ từng tiếp xúc với Phụng Yên Yên, thậm chí còn kết bạn với cô .
Phụng Yên Yên - Mỹ nữ đáng yêu: Diệp Vĩnh Hoan, thể gần đó như ?! Cậu cướp phận, gia đình , còn cả tài sản nhà họ Diệp nữa!
Hộp nhạc: Cũng cướp của , vốn dĩ là của mà.
Diệp Vĩnh Hoan thể đặt tâm trạng của nguyên chủ, cảm nhận nỗi đau khi tước đoạt thứ sở hữu suốt mười mấy năm. Ngược , dễ dàng chấp nhận thực tế rằng tất cả những gì thuộc về nhà họ Diệp vốn dĩ chẳng liên quan đến .
Thái độ buông xuôi khiến Phụng Yên Yên tức c.h.ế.t.
Phụng Yên Yên - Mỹ nữ đáng yêu: Cậu đúng là đồ hèn nhát! Đồ nhu nhược!
Diệp Vĩnh Hoan nhíu mày, đưa điện thoại đến mặt Phụng Yên Yên – cô nàng vẫn đang bấm bấm gõ gõ – ngay mắt cô, thẳng tay chặn và xóa bạn.
Phụng Yên Yên trợn mắt, mất cả buổi mà câu nào, cuối cùng tức giận phắt dậy, sang bàn khác.
Diệp Vĩnh Hoan bình thản cất điện thoại, cầm chén lên nhấp thử. Trà còn nóng, chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Như thì chắc sẽ còn những tình tiết nam phụ nữ phụ hợp tác trò ngu ngốc nữa nhỉ? "Người c.h.ử.i , ít nhất cũng mắng mới chặn"
Dạ Khuynh Trú, đang trò chuyện với bà cụ, đột nhiên sang với một câu.
Diệp Vĩnh Hoan giật , tay run lên nước đổ áo. Cậu quên mất! Nhân vật chính trong cuộc trò chuyện đang ngay bên cạnh! Chẳng lẽ thấy hết ?
mà... hình như cũng gì quá đáng, may quá, may quá...
Vừa mới trấn tĩnh , thấy Dạ Khuynh Trú dậy, rút hai tờ giấy ăn, ném lên : “Bỏng ?"
"Hả?" Diệp Vĩnh Hoan cúi đầu , nước đổ lên chân .
"Không cảm thấy gì cả." Cậu ngây ngốc lắc đầu.
Dạ Khuynh Trú chẳng buồn đưa giấy nữa, dứt khoát bế thẳng lên.
Mấy ngày gần đây, hai cùng dạo nhiều , Diệp Vĩnh Hoan cũng còn quá bài xích sự tiếp xúc của Dạ Khuynh Trú, nhưng bế lên đột ngột thế vẫn khiến giật , hốt hoảng kêu khẽ một tiếng.
" đưa đồ." Dạ Khuynh Trú bình thản giải thích, cứ thế bế rời khỏi phòng.
Diệp Vĩnh Hoan lặng lẽ gọi một tiếng, từ bỏ việc giãy giụa, vòng tay ôm lấy cổ .
Một nhân viên phục vụ ngang qua, chào Dạ Khuynh Trú. Diệp Vĩnh Hoan chợt nhớ đến lời khi nãy, liền khẽ hỏi: “Ở đây nhận nhân viên phục vụ đủ tuổi?”
Dạ Khuynh Trú nhanh chóng nhận lý do nhỏ giọng như , nhưng để tâm đến quãng thời gian đó.
“Vì nhận lương thấp, mỗi giờ chỉ cần 25 tệ.” 25 tệ, nếu đủ tám tiếng một ngày, cũng chỉ 200 tệ!
" là khách sạn cao cấp! Nhân viên phục vụ cũng thể kiếm 6.000 tệ mỗi tháng!" Diệp Vĩnh Hoan lập tức xao động... Nếu đuổi khỏi nhà họ Diệp, nhân viên phục vụ cũng là . “Vậy công việc cực ? Được nghỉ hai ngày một ngày mỗi tuần? Một ngày bao nhiêu tiếng? Có bao ăn ở ?”
Dạ Khuynh Trú nheo mắt: “Chỉ là công việc tạm thời khi khách sạn thiếu thôi, yêu cầu cũng khá cao.”
"Yêu cầu gì?" Diệp Vĩnh Hoan tò mò hỏi. “Phải xoay chai rượu như bartender chuyên nghiệp.”
Cậu hỏi, đang trêu ? Rồi đó mới phản ứng chắc Dạ Khuynh Trú nhận ý định trong đầu , nên cố tình dập tắt hy vọng. Thế là im lặng, gì nữa. Người nhạy bén quá mức, sợ chỉ vài câu thôi để lộ bộ suy nghĩ của .
Dạ Khuynh Trú bế phòng đồ, may mà ở đây sẵn quần áo dự phòng. Diệp Vĩnh Hoan chọn một chiếc quần, định thì phát hiện Dạ Khuynh Trú vẫn ngoài.
Cậu với ánh mắt dò hỏi.
"Xem thử chân bỏng ." Dạ Khuynh Trú bình thản đáp.
Diệp Vĩnh Hoan xuống chỗ ướt ngay phần đũng quần, lập tức lắc đầu: “ tự xem , trẻ con ba tuổi . Nếu thương, sẽ tự xử lý.
"Cậu ba tuổi, mà là một đứa trẻ mười sáu tuổi." Thái độ của Dạ Khuynh Trú kiên quyết, chừa đường từ chối.
Con cảm giác đau là để bộ não nhắc nhở rằng cơ thể thương và cần chữa trị.
Nếu cảm thấy đau, dễ bỏ mặc vết thương, quan tâm, xử lý.
Dù cũng đau, chữa thì gì khác biệt chứ.
"Cậu cũng mười sáu tuổi mà!" Diệp Vĩnh Hoan chịu thua.
Dạ Khuynh Trú thở dài, bước tới, vỗ nhẹ lên đầu : “Đừng quậy nữa, ngoan nào.”
Mặt Diệp Vĩnh Hoan lập tức đỏ bừng. Cuối cùng, vẫn là Dạ Khuynh Trú giúp Diệp Vĩnh Hoan bôi thuốc, quấn băng, quần... Khi hai bước khỏi phòng, cả hai đều chút tự nhiên.
Diệp Vĩnh Hoan nghĩ, thể lỡ miệng câu đó chứ?!
Còn Dạ Khuynh Trú thì đang cân nhắc tính xác thực trong lời .
Cậu : “ thích con trai! Nếu cứ đòi đùi , thì đó chính là quấy rối tình dục!”
Và đáp rằng: “Còn ngủ chung ? Đã ngủ thì gì ?”
Không thể tin , một gương mặt thanh lãnh thoát tục như , thể thốt một câu kinh thiên động địa như .
Cả hai đều chịu cú sốc hề nhẹ. Khi phòng tiệc, bầu khí mật giữa họ biến mất .
Diệp Vĩnh Hoan vì quá hổ mà nhận trong phòng gì khác so với lúc . Phải đến một lúc , mới chú ý đến Phụng Yên Yên – khi nãy chọc giận – giờ đây đang ríu rít chuyện ngừng, thỉnh thoảng còn cất lên mấy tiếng cố vẻ thẹn thùng.
Diệp Vĩnh Hoan ngước mắt , liền thấy bên bàn đối diện, bên cạnh Phụng Yên Yên là một trai ngoại hình nổi bật.
Người đó gương mặt ôn hòa, thanh tú... Một gương mặt mà Diệp Vĩnh Hoan vô cùng quen thuộc.
lúc , trai đầu , ánh mắt chạm . Hắn mỉm , khóe môi khẽ cong lên: “Lâu gặp, A Hoan.”