Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 8: Đêm Trước Tiệc Sinh Nhật
Cập nhật lúc: 2025-11-05 02:52:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc xe lăn điện mất pin chẳng khác nào một ông già lòng mà sức, mặc cho Diệp Vĩnh Hoan đập mạnh thế nào cũng thể nhúc nhích.
“Đừng gọi.” Dạ Khuynh Trú lên tiếng, giọng còn mang theo chút ý .
Diệp Vĩnh Hoan trừng mắt : “Bỏ ngay sợi xích xuống cho !”
“Rồi tự bò về ?” Dạ Khuynh Trú đúng là độc miệng, chọc chỗ đau của chút do dự.
Diệp Vĩnh Hoan nghĩ, chẳng trách nguyên chủ xử lý , đúng là đáng đ.á.n.h thật!
Cậu lưng , để ý tới nữa. lúc , bỗng nhiên tiếng ch.ó sủa vọng đến từ xa.
Là con husky của Trịnh Miễn, vẻ như thấy âm thanh bên nên hào hứng lao về phía họ.
Đến khi nó gần chạy tới, Trịnh Miễn mới bàng hoàng nhận con ch.ó nhà chẳng lăn lộn ở mà đầy bùn đất, bẩn hôi... Dựa theo thói quen giờ của nó, tiếp theo chắc chắn sẽ nhảy lên ôm . “Stop! Stop! Dừng ngay, Trịnh Văn Thao! Đừng qua đây... !!!"
Trịnh Miễn hét lớn mấy tiếng, nhưng càng hét, con ch.ó càng hưng phấn, lông đầu cũng sắp dựng hết cả lên. Chạy trốn là phản xạ đầu tiên, nhưng tốc độ của thể đọ với chó.
Vừa chạy bao xa, chính con ch.ó của vồ ngã, trong công viên lập tức vang lên tiếng gào t.h.ả.m thiết.
Diệp Vĩnh Hoan há miệng, trân trối bóng lưng đang chắn mặt .
Vừa nãy, khi con husky lao tới, Trịnh Miễn theo phản xạ chạy, thì Dạ Khuynh Trú nhanh chóng chắn ngay phía .
Hành động của nhanh đến mức gần như vô thức.
Có lẽ chính cũng nhận thức mà bảo vệ theo bản năng là ai. Anh chỉ đơn thuần lương thiện, quen với việc che chở kẻ yếu.
Mà những tự ti và nhạy cảm như Diệp Vĩnh Hoan, luôn dễ dàng những cảm xúc như thế lay động.
Thôi , chuyện trả đũa Dạ Khuynh Trú để tính .
Ba cùng về nhà họ Diệp. Trịnh Miễn cần tìm chỗ tắm rửa, cú vồ của con ch.ó nhà , cả bốc mùi thối hoắc.
Dạ Khuynh Trú cũng chẳng khá hơn là bao. Sau khi “Trịnh Văn Thao” chồm lên chủ nó xong, nó dậy, lắc mạnh bộ lông, vẩy bùn đất lên khắp Dạ Khuynh Trú. Trong ba mặt, chỉ mỗi Diệp Vĩnh Hoan là may mắn vạ lây.
Trịnh Miễn phòng tắm dành cho khách, Dạ Khuynh Trú phòng tắm riêng trong phòng ngủ của . Cậu phòng Dạ Khuynh Trú ở , nhưng điều ngờ tới là đẩy Diệp Vĩnh Hoan phòng cùng.
“Khoan... Hai ở chung một phòng á?” Trịnh Miễn cảm thấy tình tiết gì đó sai sai.
Hai đồng loạt đầu , một , một , cả hai đều biểu cảm “đương nhiên là ”, ai mở miệng giải thích gì thêm. Lúc , Trịnh Miễn mới cảm nhận rõ ràng rằng giữa hai thiếu gia nhà họ Diệp dường như tồn tại một loại khí tràng kỳ lạ, khiến ngoài khó mà xen .
“Vậy... tắm đây. À đúng , A Hoan, thể cho mượn một bộ quần áo ?” Trịnh Miễn gượng, yêu cầu của .
Cậu chọn hỏi Diệp Vĩnh Hoan vì Dạ Khuynh Trú là vì cảm giác xa cách của Dạ Khuynh Trú quá mạnh. Trong mắt , chắc vẫn là xa lạ, nếu tùy tiện hỏi mượn quần áo, khi đến một câu trả lời cũng nhận .
Trịnh Miễn ngờ rằng, trả lời chính là Dạ Khuynh Trú. Khi lên tiếng hỏi mượn đồ của Diệp Vĩnh Hoan, liền lạnh nhạt : “Quần áo của với .”
Trịnh Miễn qua Diệp Vĩnh Hoan, đúng là dáng nhỏ hơn khá nhiều. Trái , hình của Dạ Khuynh Trú và tương đương . “Vậy thì phiền nhé, Khuynh Trú.”
Diệp Vĩnh Hoan quan tâm hai gì nữa. Sau khi về phòng pin dự phòng cho xe lăn, lên thư phòng tầng hai nhật ký:
[Hôm nay Dạ Khuynh Trú hành động đáng cộng điểm. nghĩ kế hoạch lén xử khi ngủ thể tạm thời gác .]
Dưới nhà, Trịnh Miễn chờ Dạ Khuynh Trú mang quần áo cho . vì lấy từ tủ đồ, Dạ Khuynh Trú cầm điện thoại gọi một cuộc, cuối cùng là để quản gia mang đến một bộ đồng phục việc.
Trịnh Miễn trợn mắt há miệng: “... mặc cái á?”
Rõ ràng đây là đồng phục của nhân viên nhà họ Diệp.
Dạ Khuynh Trú nghiêng đầu, ánh mắt chút khó hiểu: “Sao? Đều là đồ mới tinh, kích cỡ cũng , gì ?”
Cũng gì ... chẳng là khách ? Dù là khách mời thì vẫn là khách mà?!
Vốn tính cởi mở, phóng khoáng, nhưng Trịnh Miễn bỗng thấy khai sáng: “Khuynh Trú, ý kiến gì với ?”
Dạ Khuynh Trú ngước mắt lên, nét mặt chút cảm xúc: “Không .”
Lúc Trịnh Miễn mới nhận rằng Dạ Khuynh Trú hầu như chẳng bao giờ thẳng , khi chuyện cũng thường mang vẻ hờ hững, thậm chí còn chú ý đến Diệp Vĩnh Hoan nhiều hơn.
Thế chỉ đơn giản là ý kiến nữa, mà khi trong lòng cực kỳ khó chịu với luôn .
Tâm trạng Trịnh Miễn lập tức chùng xuống. Cậu thật sự thiện cảm với Dạ Khuynh Trú, ngay từ đầu tiên gặp , bạn với suốt đời. đối phương ghét ! Vậy thì họ còn thể bạn ?
Nghĩ đến đây, Trịnh Miễn suýt nữa thì rơi nước mắt. Cậu Dạ Khuynh Trú với ánh mắt đầy ấm ức: “ tin... tại chứ?”
Dạ Khuynh Trú chỉ đáp gọn lỏn: “Không quen”
Nói xong, xoay định về phòng. Đi hai bước, dừng , đầu mà chỉ nhàn nhạt bổ sung: “Đừng dắt con ch.ó ngu đó đến tìm Diệp Vĩnh Hoan chơi nữa.”
Nằm trong bồn tắm, Dạ Khuynh Trú vẫn nghĩ về câu hỏi của Trịnh Miễn.
Anh vốn là lạnh lùng, nhưng thật bài xích việc kết bạn. Hồi còn học ở trường cũ, ban đầu cũng chủ động tiếp xúc với , vì cảm thấy quá lạnh nhạt, khó gần. chỉ cần ai tiếp cận bằng thiện ý, sẽ đối xử quá khắc nghiệt với đó. Trịnh Miễn là kiểu hướng ngoại, nhiệt tình và hoạt bát.
Có thể ban đầu sẽ quen, nhưng về lâu dài, vẫn sẽ thích kiểu tính cách .
Miễn là, ngay từ khi mới quen, ác cảm với đó.
Dạ Khuynh Trú khẽ thở , thừa nhận rằng bản ưa Trịnh Miễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-8-dem-truoc-tiec-sinh-nhat.html.]
Rõ ràng nếu nhanh chóng hòa nhập với giới , cách nhất là thiết lập mối quan hệ với những cùng tầng lớp.
Anh day day thái dương, trong đầu nhớ hai gặp Trịnh Miễn. Lần đầu tiên, cho Diệp Vĩnh Hoan leo cây, còn lưng. Lần thứ hai thì dắt theo một con ch.ó ngốc, đó thả nó để nó chạy lung tung, quan tâm đến những xung quanh. Không thích.
Dạ Khuynh Trú thầm lặp một nữa trong lòng.
Trịnh Miễn tắm rửa, đồ xong thì ủ rũ rời khỏi nhà họ Diệp. Vừa xuống tới chân núi, nhận điện thoại từ đám bạn ăn chơi.
"Trịnh Miễn, đến thăm dò hai , rốt cuộc bên nhà họ Diệp tin gì ?" Diệp gia mới đón con trai ruột về, vẫn chính thức giới thiệu ngoài, nhiều sốt ruột hóng hớt, chút tin tức nội bộ. Trịnh Miễn tâm trạng , giọng cũng gay gắt hơn: “Nói cái gì mà , hai em nhà thiết đến mức ngủ chung một phòng, mấy định chờ xem trò thì nghỉ !”
Câu bịa đặt, chỉ là trong cách diễn đạt cảm xúc chút sai lệch. Kết quả là, đám công tử ăn khi xong, liền nhất trí đến một hiểu lầm khá kỳ lạ.
Buổi tối, Diệp Vĩnh Hoan và Dạ Khuynh Trú tiếp tục thảo luận về vấn đề ngủ nghỉ.
Lần , Diệp Vĩnh Hoan phản đối gay gắt như nữa, chỉ là khi tỉnh táo, vẫn cảm thấy ngại: “ờm... tối nay ngủ ?”
Dạ Khuynh Trú vẫn giữ thói quen sách khi ngủ. Bìa sách bọc nên Diệp Vĩnh Hoan đang gì.
Anh dường như để tâm đến , chỉ thuận miệng “ừ” một tiếng, ngừng một lúc mới tiếp: “Muốn ngủ thì ngủ.”
Diệp Vĩnh Hoan thở phào nhẹ nhõm, xem phản đối chuyện ngủ giường nữa.
Cậu hì hục leo lên, gọn trong nửa giường của , kéo chăn đắp kín từ đầu đến chân, chỉ chừa một khuôn mặt nhỏ lộ ngoài.
Đến khi Dạ Khuynh Trú xong sách, Diệp Vĩnh Hoan chìm giấc ngủ.
Anh bên giường một lúc, gương mặt say ngủ đỏ ửng, trông ngoan ngoãn vô cùng. Thật , còn ghét Diệp Vĩnh Hoan nhiều như ... Ban đầu thì , nhưng gần đây, cảm giác đó nhạt ít. Ngược , đôi lúc còn thấy phần đáng yêu.
Anh nghĩ, nếu gặp tai nạn, lẽ cũng là một đứa trẻ hoạt bát, lạc quan.
Bây giờ, dù đôi khi vẫn năng khó chịu, trông vẻ u ám, nhưng còn cái kiểu oán trời trách , đổ hết sai lầm lên khác như nữa. Có lẽ, nhóc cũng hết t.h.u.ố.c chữa.
Dạ Khuynh Trú một lúc khỏi phòng để trả sách.
Thư phòng của nhà họ Diệp lớn, đầy đủ các thể loại sách. Diệp Tu Hiệt từng với rằng nếu cần loại sách nào, cứ bảo ông , ông sẽ mua thêm cho. hiện tại thì cần thiết. Đọc hết sách trong thư phòng cũng mất nhiều thời gian, chỉ riêng mấy cuốn nguyên tác nước ngoài thôi cũng đủ để lâu.
Cuốn sách bọc bìa trong tay lúc là một cuốn tiếng Pháp nguyên bản, khó, mỗi ngày chỉ thể xem hơn mười trang.
Anh đặt sách trở kệ, chợt phát hiện một tầng kệ cao một gáy sách mà đây từng thấy.
Trước đây cuốn sách ở đây ?
Dạ Khuynh Trú tự tin trí nhớ của ... Anh lấy xuống, định xem thử.
Cầm xuống mới phát hiện, đây là sách, mà là một quyển sổ tay. Hơn nữa, còn là một cuốn sổ Crayon Shin-chan trẻ con.
Lật trang đầu tiên, gì . Anh lật từ cuối lên , vài trang thấy nội dung bên trong.
Thì là nhật ký của chủ nhỏ, hơn nữa còn mới lâu.
Dạ Khuynh Trú nhịn , khẽ bật .
“Chữ đấy, điều đầu óc hình như lắm.”
Vì sự kiện "dắt ch.ó dạo" , quan hệ giữa hai thiếu gia nhà họ Diệp tạm thời hòa hoãn. Diệp Tu Hiệt và Diệp phu nhân hài lòng với sự phát triển , càng cảm thấy quyết định để hai đứa trẻ gắn bó với là vô cùng đúng đắn.
Những ngày yên bình như trôi qua thêm vài hôm, và ngày mai chính là tiệc sinh nhật của Diệp phu nhân. Nhà họ Diệp cũng quyết định sẽ công bố phận của Dạ Khuynh Trú ngày .
đó, sắp xếp Diệp Vĩnh Hoan thế nào trở thành điểm mâu thuẫn giữa hai vợ chồng Diệp gia. "Vi Vi, chẳng chúng bàn bạc xong ? Tiệc sinh nhật ngày mai để Tiểu Hoan tham dự." Diệp Tu Hiệt vẫn kiên quyết giữ nguyên kế hoạch ban đầu, để Diệp Vĩnh Hoan ở nhà, đưa đến nơi tổ chức buổi tiệc. Diệp phu nhân kiên trì đòi công bằng cho Diệp Vĩnh Hoan. “Sao thể để Hoan Hoan một ở nhà chứ?! Con vốn tiện , tâm lý nhạy cảm, nếu bỏ mà xảy chuyện thì ?”
Diệp Tu Hiệt bất lực. “Làm gì mà nguy hiểm như em , trong nhà còn bao nhiêu giúp việc đấy thôi.”
Diệp phu nhân chịu nhượng bộ. Bà là phụ nữ, suy nghĩ cẩn trọng hơn, yêu thương Diệp Vĩnh Hoan hơn mười năm, bây giờ còn mang nặng cảm giác áy náy, tình cảm dành cho con càng khác biệt. Bà thể tưởng tượng , một ngày như thế , nếu để một đứa trẻ vốn vấn đề tâm lý ở nhà một , thì đó sẽ là tổn thương lớn đến mức nào.
“ Hoan Hoan bệnh tâm lý mà, chẳng còn con trị bệnh ? Làm chỉ khiến bệnh tình của con nặng hơn thôi.”
Diệp Tu Hiệt cũng cân nhắc đến điều . “Dẫn nó theo thì bệnh sẽ hết chắc? Nếu nó phát bệnh ngay tại chỗ thì ?”
Diệp phu nhân ngoảnh mặt sang một bên, kiên quyết : “Gần đây con vẫn hòa hợp với Khuynh Trú, sẽ xung đột gì .”
Cuộc tranh luận trong thư phòng vẫn hồi kết, nhưng trong cuộc chẳng quan tâm đến chuyện chút nào.
Cậu vốn buông xuôi , dù kết quả cũng chẳng còn mong đợi gì nữa.
Trong nguyên tác, "Diệp Vĩnh Hoan" tất nhiên đưa đến hội trường, nhưng tự . một tàn tật như quá bắt mắt, cơ hội lén lút trong, nên nhanh chóng vệ sĩ nhà họ Diệp phát hiện.
Diệp Tu Hiệt trực tiếp nhốt trong phòng tầng hai.
Điều khiến phẫn nộ nhất chính là trong căn phòng , chiếc TV vẫn đang phát sóng trực tiếp khung cảnh buổi tiệc bên .
"Diệp Vĩnh Hoan" thấy Diệp Tu Hiệt và Diệp phu nhân sân khấu, giới thiệu phận của Dạ Khuynh Trú, còn tuyên bố là con duy nhất của nhà họ Diệp. Cuối cùng, ba ôm thiết, còn trong căn phòng tầng hai thì đỏ hoe mắt chằm chằm màn hình. Cậu đập phá tất cả những thứ thể đập trong phòng, lừa vệ sĩ mở cửa, đó nhặt lên một mảnh kính vỡ, dùng tính mạng uy hiếp, thuận lợi thoát khỏi phòng. Trùng hợp , cuối hành lang tầng hai chính là đại sảnh, thể xuống bộ bữa tiệc bên .
"Diệp Vĩnh Hoan" còn nhiều thời gian, chỉ kịp chạy đến lan can, lập tức trèo qua và nhảy xuống. Cậu rơi thẳng chiếc bánh kem giữa sảnh tiệc, miếng trang trí kệ bánh cắt cổ, suýt chút nữa thì c.h.ế.t ngay tại chỗ. nguyên chủ cũng dạng . Trong khi khách khứa tại hiện trường đều hoảng loạn bỏ chạy, chẳng những sợ hãi, mà còn gắt gao chằm chằm ba sân khấu, lớn hỏi: “ là ai?"
Đọc đến đây, Diệp Vĩnh Hoan cũng nể phục. Một tàn tật như mà vẫn cố chấp gây náo loạn đến tận cùng, đúng là hình mẫu kiên cường dù thể lành lặn...
Nếu đổi là , chịu thua.
Nhảy lầu cứa cổ gì đó đều quá đau. Cậu thừa nhận chút khuynh hướng tự hủy, nhưng đời nào chọn cách đau đớn như .
Dù thì cũng chẳng định theo tình tiết . Ngày mai cứ nhà chơi game cả ngày, tuyệt đối lén lút chạy đến tiệc sinh nhật của Diệp phu nhân để gây chuyện.