Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 7: Hỗ Trợ Chính Thức
Cập nhật lúc: 2025-11-05 02:51:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Vĩnh Hoan nín nhịn cơn giận mà ngủ, nửa đêm thì lạnh đến tỉnh, dù lót sàn dày thế nào cũng thể thoải mái và ấm áp bằng giường.
Cậu chống dậy, nam chính đang ngủ giường, mắt chợt cay cay.
Có lẽ ban đêm vốn là thời gian dễ khiến cảm xúc dâng trào, con trở nên yếu đuối hơn. Đã lâu mới cảm thấy tủi .
Cậu xuyên sách! Còn xuyên thành một nhân vật pháo hôi kết cục thê thảm! Dù bây giờ vẫn còn sống, nhưng là một tàn tật gãy chân! Trước mắt là những nhân vật giấy, bọn họ chỉ chế giễu, chẳng khác nào những bạn học đây của ... Không ai thực sự quan tâm cả.
Càng nghĩ càng thấy chán nản, cũng bắt đầu mệt mỏi.
Cậu xoay , nửa rướn về phía giường.
Giường mềm quá!
Giường do Dạ Khuynh Trú mới trải, sạch sẽ tinh tươm, còn thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ của viên thơm... Dạ Khuynh Trú ngủ ở mép bên , lưng phía , chỉ chiếm một góc nhỏ giường.
Anh ngáy, nghiến răng, mớ. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở đều nhẹ, kéo dài theo từng nhịp.
Tiếng đúng là dễ ru ngủ thật.
Diệp Vĩnh Hoan bỗng nảy ý nghĩ kỳ lạ đó, chậm rãi, cố gắng nhẹ nhàng hết mức thể, nhích lên giường như một con sâu nhỏ.
Chăn vẫn còn đất, thế là từ từ kéo lên.
Khoảnh khắc đắp chăn kín và nhắm mắt , bất giác cảm thấy một chút hạnh phúc...
Căn phòng chìm yên tĩnh. Người ở phía bên giường, lưng về phía , vốn đang ngủ ngon thì chợt mở mắt, nhưng nhanh đó nhắm .
Dù cũng chỉ là một đứa trẻ con thôi.
Sáng hôm , Diệp Vĩnh Hoan tỉnh dậy, cuộn chiếc giường ấm áp, đang trở một chút thì ký ức tối qua bất chợt ập đến, lén trèo lên giường nam chính!
May là khi mở mắt , Dạ Khuynh Trú dậy và rời .
Không gọi dậy, cũng ném xuống sàn nữa, chắc là... nhỉ?
Chỉ là bản mất mặt vì thất hứa mà thôi.
Diệp Vĩnh Hoan ngẫm một lượt, lẽ do Dạ Khuynh Trú ngủ quá ngoan, hề trở quấy động, nên mới vô thức cảm thấy an mà đầu óc nóng lên, leo thẳng lên giường ngủ chung.
Nếu xảy vấn đề gì, từ nay chắc thể ngủ giường . Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.
ngay đó, phát hiện thả lỏng quá sớm.
Diệp Tu Hiệt đúng là tay độc thật, vì hai họ hòa thuận hơn, ông thậm chí còn thiết kế hẳn một “kế hoạch nâng cao tình cảm”, bắt hai to mặt cả nhà bữa sáng.
Dạ Khuynh Trú chút cảm xúc hết một lượt, đưa cho Diệp Vĩnh Hoan ở bên cạnh.
Diệp Vĩnh Hoan đẩy tay : “Con .”
Diệp Tu Hiệt mỉm đặt đũa xuống: “Vậy thì học thuộc, mỗi tối chép một .”
Diệp Vĩnh Hoan tức tối nhận lấy tờ A4, nghiến răng : “Kể từ hôm nay, hai tuân thủ các điều khoản : Thứ nhất, cùng ăn cùng ở, cãi đ.á.n.h . Nếu tranh chấp, bình tĩnh thảo luận hoặc nhờ bên thứ ba đưa ý kiến... Thứ hai, mỗi ngày tham gia ít nhất một hoạt động giải trí cùng , bao gồm nhưng giới hạn ở việc dạo, chơi game, đá bóng... Cha! Cha con như thế , con đá bóng kiểu gì?”
“Con thể thủ môn.”
là hết t.h.u.ố.c chữa!
Dạ Khuynh Trú vì Diệp Vĩnh Hoan đập cho chấn thương nội tạng, bây giờ cũng đang trong giai đoạn dưỡng bệnh ở nhà, cần học. Diệp Tu Hiệt bảo đây chính là thời điểm nhất để vun đắp tình cảm, ăn xong liền bắt hai ngoài dạo.
Diệp phu nhân vui vẻ giơ điện thoại lên: “Mẹ lưu định vị của hai đứa , nhớ cùng đấy nhé.”
Diệp Tu Hiệt : “Người trẻ tuổi nên ngoài phơi nắng, bổ sung canxi, cho phục hồi sức khỏe.”
“Hai đứa cứ chơi , chơi vui nhé.” Hai vợ chồng tươi vẫy tay với hai , đó cùng ngoài . Diệp Vĩnh Hoan đảo mắt, bỗng nhiên đổi thái độ, vui vẻ nhận lời: “Đi thôi, bạn.”
Dù cũng chỉ là dạo thôi mà? Cậu chân, , để Dạ Khuynh Trú đẩy ... Đã tốn sức thì nhất định dạo cả chục cây mới bõ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-7-ho-tro-chinh-thuc.html.]
Dạ Khuynh Trú một cái, phản bác, xoay trở phòng.
Diệp Vĩnh Hoan đợi Dạ Khuynh Trú ở khu vườn nhà, trong đầu tưởng tượng cảnh lát nữa chỉ huy Dạ Khuynh Trú đẩy khắp nơi, trong lòng bỗng dưng thấy hả hê khó tả.
Vài phút , Dạ Khuynh Trú , tay cầm một sợi xích sắt. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Diệp Vĩnh Hoan: “Cậu cầm cái đó gì?!”
Dạ Khuynh Trú: “Cậu buộc phía phía ?"
“!!! Cậu định trói bằng xích sắt ?!”
“Nói chính xác thì là buộc xe lăn... Không chọn ?” Dạ Khuynh Trú cụp mắt, sợi xích trong tay với vẻ mặt bình thản.
Diệp Vĩnh Hoan nghĩ, thế nào mà nghĩ cái chiêu ác độc ? Mà từng cai nghiện ? Sao thể những lời mà mặt hề đổi sắc chứ?
“ nữa!” Cậu đập mạnh tay vịn xe lăn, xoay định rời .
Dạ Khuynh Trú bước tới, ấn nút dừng , đó nhanh như chớp tháo pin xe lăn điện , thản nhiên vung tay ném .
“Nếu , tối nay to chép phạt bản thỏa thuận lúc nãy đấy. chép... Cậu chọn ? Vậy buộc phía nhé?” Giọng điệu vẫn dửng dưng như thường.
“... Buộc phía .” Diệp Vĩnh Hoan nghiến răng.
Dù thì cũng là tốn sức!
Cuối cùng, chỉ thể tự an ủi như .
Dưới chân ngọn núi cạnh nhà họ Diệp một công viên, Dạ Khuynh Trú chọn đó điểm đến. Anh đẩy xe lăn mà dùng xích quấn quanh hai bên tay vịn, kéo xe lăn như kéo hàng.
Diệp Vĩnh Hoan nghĩ, thật cách cũng , nếu xuống dốc mà phanh kịp, thể tông bay luôn. Dạ Khuynh Trú quá cáo già, gọi tài xế của gia đình, chở cả hai đến công viên. Bên trong đường bằng phẳng, kế hoạch đ.â.m Dạ Khuynh Trú đoạn dốc tan thành mây khói. Diệp Vĩnh Hoan chỉ đành thỉnh thoảng giật giật sợi xích, viện cớ ngắm cảnh để bắt cứ một lát dừng .
Công viên thực , nhưng vì gần mười giờ sáng, lượng khá thưa thớt. Vậy nên khi Diệp Vĩnh Hoan và Dạ Khuynh Trú vô tình gặp Trịnh Miễn đang dắt theo một con husky, cả hai đều cảm thấy gì đó sai sai. Trịnh Miễn phấn khởi kéo ch.ó chạy đến, mặt hiện rõ vẻ hào hứng: “Dạ Khuynh Trú, A Hoan, hai cũng dạo ?”
Diệp Vĩnh Hoan lườm , khó chịu với cách dùng từ, cái gì gọi là “cũng”?
Sau đó, hành trình biến thành ba một chó, Dạ Khuynh Trú và Trịnh Miễn mỗi cầm một sợi xích, một một , dắt theo hai giống loài khó thuần phục. Tâm trạng Diệp Vĩnh Hoan tệ hơn hẳn. Cậu mà chịu hòa với Dạ Khuynh Trú á? Không đời nào.
Đi một lúc, vẻ mặt Trịnh Miễn ngày càng sa sầm. Chó của kéo chạy như bay, phá hỏng bộ kế hoạch ban đầu.
Cậu đương nhiên kế hoạch, nếu thì ai rảnh rỗi đến mức lôi ch.ó dạo gần nhà họ Diệp, trong khi nhà cách tận nửa thành phố? Cậu đến đây là để gặp “tiểu tiên nam”, tiện thể xem tình hình hồi phục của Diệp Vĩnh Hoan thế nào.
ch.ó thì hiểu lòng , trong đầu nó chỉ duy nhất một nhiệm vụ: chiếm lĩnh bãi cỏ! Đánh dấu từng tấc đất trong công viên bằng “dấu ấn” riêng của nó! Trịnh Miễn mấy định mở miệng bắt chuyện với Dạ Khuynh Trú, nhưng còn kịp câu nào ch.ó kéo chạy chệch choạng. Sợi dây dắt tám mét con husky căng thẳng đến mức thẳng băng, chẳng chừa chút trống nào cho .
Sau vài như thế, Trịnh Miễn cũng phát bực, dứt khoát thả tay, mặc kệ con ch.ó chạy nhảy thế nào thì chạy nhảy, nếu nó thực sự ch.ó hoang, cũng sẵn lòng chiều nó.
Giờ thì chỉ còn mỗi Diệp Vĩnh Hoan dắt theo. Cuối cùng cũng rảnh tay, Trịnh Miễn tranh thủ sang bắt chuyện với Dạ Khuynh Trú: “Diệp thiếu, gọi là Khuynh Trú ?”
“Tùy.” Dạ Khuynh Trú thèm , giọng điệu lạnh nhạt như thể cả thế giới đều mắc nợ .
Nếu là khác, Diệp Vĩnh Hoan chắc chắn sẽ nghĩ đối phương đang vẻ... Dạ Khuynh Trú thì diễn, đây vốn là thiết lập nhân vật của . Nhân vật trong tiểu thuyết thì gì đáng chấp nhặt, nhỏ nhen đến mức đó.
Với , đang nhiệt tình dán mặt nóng m.ô.n.g lạnh !
Diệp Vĩnh Hoan thầm khẩy, liếc “mặt nóng” sang “mông lạnh”. Ừm... công nhận rằng, “mông lạnh” đúng là tư cách để kiêu ngạo thật.
Là nam chính khác trong nguyên tác, nhưng Trịnh Miễn phần kém xa về khí chất, trông chẳng khác nào một con ch.ó ngốc.
Diệp Vĩnh Hoan nhớ nội dung truyện, tác giả vì chồng buff vì lý do gì mà nhồi nhét quá nhiều yếu tố: hào môn, con ruột con giả, mỹ nhân ác độc, vạn nhân mê, họ hàng cặn bã, giới giải trí, show hẹn hò... Đương nhiên, còn vài thiết lập lạnh đến mức tận Nam Cực, như bẻ cong thẳng nam và cặp đôi cường công – cường công. Trịnh Miễn gánh vai công sáng sủa, hoạt bát, tràn đầy sức sống.
Thật lòng mà , Diệp Vĩnh Hoan hề thích kiểu .
Chả trách dù là truyện song nam chủ, nhưng nhân khí của Dạ Khuynh Trú cao hơn hẳn Trịnh Miễn. Diệp Vĩnh Hoan còn đang mải suy nghĩ lung tung thì bỗng thấy Trịnh Miễn đổi chủ đề sang : “Này, Khuynh Trú kéo mệt ? Hay để giúp cho?” Nói xong, chủ động đưa tay nhận lấy sợi xích trong tay Dạ Khuynh Trú.
Có lẽ phản ứng lạnh lùng ban nãy của Dạ Khuynh Trú Trịnh Miễn, vốn tính tự nhiên, cũng chột , ngại ngùng mất một lúc, vội tìm bừa chủ đề khác để đ.á.n.h trống lảng. Dạ Khuynh Trú nghiêng đầu tránh , cuối cùng cũng liếc Trịnh Miễn một cái, nhưng khóe môi cong lên thế nào mang theo ý như như : “Của dắt đủ thì tự tìm về, còn giao cho ? đồng ý ?”
Trịnh Miễn sững , kịp phản ứng, há miệng tại chỗ, trông càng thêm ngây ngốc. Diệp Vĩnh Hoan cũng khựng , đó thì lập tức bùng nổ, Dạ Khuynh Trú ý gì đây?! So với con ch.ó ngu ?!
Vô duyên quá đấy! “Dạ Khuynh Trú! đ.â.m c.h.ế.t bây giờ!” Diệp Vĩnh Hoan giận đến mức gào lên, Dạ Khuynh Trú phía cũng khẽ cong khóe mắt.
Không cần đầu cũng tưởng tượng cảnh nhóc đang đập mạnh lên xe lăn như một chú chim cánh cụt nhỏ giận dữ.