Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 18: Kết Thúc Chiến Tranh Lạnh

Cập nhật lúc: 2025-11-05 03:07:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Diệp Khuynh Trú đồng ý, nhưng đồng ý. “Xem biểu hiện của .”

Diệp Vĩnh Hoan tức đến run , sớm bật thông báo bán hàng, tự dưng để lộ nhược điểm cho nắm thóp.

Diệp Khuynh Trú , hỏi: “Cậu thiếu tiền ?”

“Không thiếu, chỉ thích đôi hoa tai sapphire đó thôi.” Diệp Vĩnh Hoan cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Diệp Khuynh Trú nhớ rõ, lúc chọn một món quà khác để tặng Diệp phu nhân, nên đôi hoa tai đúng là chỉ thể bỏ xó.

nghĩ đến việc Diệp Vĩnh Hoan đem món quà tặng bán đồ cũ...

Diệp Khuynh Trú vui lắm.

Anh vẫn còn giữ con rùa nhỏ mà tặng, mà đồ của , bán là bán ngay ?

Diệp Khuynh Trú chuyện với nữa, bầu khí giữa hai lập tức trùng xuống.

Diệp Vĩnh Hoan thấy vui, cũng dám gần, sợ thực sự méc cha .

Thực , Diệp Tu Hiệt và Diệp phu nhân thất vọng...

cũng đủ tự tin rằng thể mãi mãi giữ sự yêu thương của họ. Ngay cả cha ruột cũng cần nữa mà.

Tận sâu trong bản chất, Diệp Vĩnh Hoan vốn dĩ là một tự ti. Những như luôn xu hướng nghĩ đến viễn cảnh nhất tiên.

Mấy ngày đó, cố gắng tránh mặt Diệp Khuynh Trú, cũng tranh giành gì với nữa, hai cứ thế mà rơi một cuộc chiến tranh lạnh rõ lý do.

Diệp Vĩnh Hoan hỏi, cái gọi là “biểu hiện” mà đến là gì?

hỏi. Người càng tự ti, trong lòng càng một kiểu tự tôn kỳ lạ.

Cứ thế, thời gian trôi đến tháng sáu, Diệp Khuynh Trú trường học.

Vết thương của hồi phục, còn quá trình điều dưỡng phẫu thuật của Diệp Vĩnh Hoan cũng kết thúc giai đoạn đầu tiên.

Trường sẽ tổ chức kỳ thi cuối kỳ tháng bảy, hè kết thúc, Diệp Khuynh Trú sẽ bước lớp 11.

Anh ở nội trú, chiều chủ nhật , chiều thứ sáu mới về.

Chiều hôm đó, khi rời , Diệp Vĩnh Hoan trở về phòng, trèo lên ban công – chính là nơi từng ngã xuống đây – lặng lẽ xuống, thấy Diệp Khuynh Trú bước ngay chân .

“Này!”

Khoảng cách xa khiến những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng Diệp Vĩnh Hoan vơi phần nào.

Diệp Khuynh Trú hề dừng bước, cứ thế kéo theo vali của thẳng. Trên vali còn đặt một bể cỏ thủy sinh nhỏ, kiếm cái thứ .

Nhìn bước mà chẳng thèm đầu , Diệp Vĩnh Hoan giận đến mức ném cái gì đó nữa, hoặc đơn giản là cùng ngã xuống một cho .

sẽ ăn thật nhiều đồ giường! Còn sẽ đem hết đồ trong phòng bán lên trang đồ cũ nữa!” Diệp Vĩnh Hoan tức tối hét lên.

Diệp Khuynh Trú cuối cùng cũng dừng , nhưng vẫn đầu: “Đó là đồ của , xử lý thế nào cũng .”

Diệp Vĩnh Hoan tức đến đỏ mắt: “Đừng hối hận đấy!”

Diệp Khuynh Trú nghĩ, gì mà hối hận, tất cả thứ, đều thể dựa bản để lấy .

đến tối hôm đó, khi trong căn phòng ký túc bừa bộn với ba bạn cùng phòng khác, con rùa nhỏ mang đến, chợt cảm thấy hình như quá đáng .

Diệp Vĩnh Hoan vốn chẳng gì quá đáng cả. Đồ tặng thì đương nhiên quyền xử lý theo ý .

...Hơn nữa, còn một con rùa nhỏ.

Diệp Khuynh Trú thở dài, đưa tay chọc con rùa đang tảng đá.

Con rùa nhỏ chọc lật ngửa, bốn chân ngắn ngủn quẫy đạp liên tục trong bể, mãi vẫn thể lật .

Nhìn dáng vẻ , mà giống cái tên ngốc đến thế.

Chỉ khác là tên ngốc đó dữ hơn nhiều, còn thể lớn tiếng gọi : “Này! Diệp Khuynh Trú! Bế lên, vệ sinh!”

Diệp Khuynh Trú thuận tay nhấn con rùa đang sắp lật xuống, để nó tiếp tục giãy giụa.

Sau khi bắt nạt xong thú cưng, dậy ban công, gọi điện cho Diệp Vĩnh Hoan.

Chuông điện thoại đổ đến gần hết, đầu dây bên mới bắt máy. Vừa kết nối, giọng Diệp Vĩnh Hoan uể oải vang lên: “Gì đấy?”

Diệp Khuynh Trú cũng gọi gì, chỉ là đột nhiên giọng của .

Ban công ký túc xá nam sinh bám đầy bụi, thành lan can thể thấy bụi bẩn bằng mắt thường.

Vậy mà lúc , Diệp Khuynh Trú như quên mất chứng sạch sẽ của , chỉ đặt tay lên đó, mà còn vô thức dùng ngón tay vẽ nguệch ngoạc lớp bụi.

“Diệp Vĩnh Hoan, thiếu tiền ? dạy cách thêm nhé.”

Chủ động bắt chuyện chính là tín hiệu hòa.

“...Cậu bụng như ?” Đầu dây bên , Diệp Vĩnh Hoan ngập ngừng hỏi.

Diệp Khuynh Trú khẽ : “Làm bạn trò chuyện , ví dụ như bây giờ, chủ động gọi cho giải khuây, thể thu phí dịch vụ. Mười phút năm mươi tệ.”

“Cậu chủ động gọi cho mà còn đòi thu phí?!” Quả nhiên, mèo nhỏ chịu nổi trêu chọc, lập tức xù lông.

“Vậy gọi cho , thu phí của .” Giọng Diệp Khuynh Trú vẫn bình thản như gió thoảng, nghiêm túc vẻ như đang linh tinh.

Diệp Vĩnh Hoan bán tín bán nghi: “ định giá?”

“Cậu định.”

“Vậy lấy giá khởi điểm hai nghìn!”

“Ừ.”

Diệp Khuynh Trú phản bác, chỉ thản nhiên đáp một tiếng. Giọng nhẹ đến mức như thể sẽ gió đêm cuốn , nhưng rơi tai Diệp Vĩnh Hoan một cách vững vàng.

Sau khi cúp máy, Diệp Khuynh Trú mới cảm thấy đầu ngón tay gì đó bẩn bẩn, giơ tay lên , cả đầu ngón tay đen kịt.

Trên lớp bụi bám đầy gạch men của ban công, chi chít một cái tên nguệch ngoạc – Diệp Vĩnh Hoan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-18-ket-thuc-chien-tranh-lanh.html.]

Bạn cùng phòng của chơi xong một ván game, dựa ghế nghỉ ngơi, vô tình ban công thấy bóng dáng .

“Anh Trú, về tổng vệ sinh ?”

Người đang lau chùi ngoài ban công đưa lưng về phía họ, mơ hồ ậm ừ một tiếng.

Cậu bạn giơ ngón tay cái lên tán thưởng, ngay đó tiếp tục lao ván game mới: “Không hổ danh là !”

Ở đầu dây bên , Diệp Vĩnh Hoan bĩu môi, vẻ tin lời .

khi cúp máy, khóe môi vẫn kìm mà cong lên.

Hình như, gần đây bắt đầu hiểu thế nào là cảm giác vui vẻ .

Khuya muộn, Diệp Khuynh Trú chuyển khoản cho một tiền – 1991.

Diệp Vĩnh Hoan nhiều năm gặp bác sĩ tâm lý, vì thế cảm xúc của vô cùng nhạy cảm. Cậu thể đơn giản nghĩ rằng đây chỉ là một chuyển khoản bình thường, mà ngược , còn dốc hết tâm trí suy nghĩ xem con lẻ loi ý nghĩa gì.

Tại gửi cho 1991?

Rõ ràng đến tận chiều nay khi chia tay, bầu khí giữa hai vẫn vô cùng khó xử, đó mấy ngày còn chẳng thèm chuyện, mặt, coi đối phương như tồn tại.

Tim Diệp Vĩnh Hoan khẽ run lên.

Do dự hồi lâu, vẫn quyết định gõ một dòng chữ gửi .

Hộp nhạc: [Có ý gì? Biến động Đông Âu? Liên Xô tan rã?]

Lẽ nào cảm thấy đòi hỏi quá nhiều, tham lam vô độ? Dù thì... cũng tận mắt thấy đem bán đôi hoa tai, đó càng xác nhận sự tham lam của ? Diệp Khuynh Trú thấu con ? Muốn cắt đứt quan hệ, đường ai nấy ?

Diệp Vĩnh Hoan chằm chằm màn hình điện thoại, thấy dòng chữ [Đang nhập..] tồn tại thật lâu.

Cậu còn tưởng rằng Diệp Khuynh Trú đang hẳn một bài luận dài để mắng , nhưng ngay đó, tin nhắn gửi đến.

Không bài dài lê thê, chỉ là một đoạn ghi âm vỏn vẹn ba giây.

Diệp Vĩnh Hoan mở tin nhắn thoại, giọng trầm ấm lạnh nhạt của Diệp Khuynh Trú vang lên:

“Những sự kiện đó đ.á.n.h dấu sự kết thúc của Chiến Tranh Lạnh.”

Từ tối hôm đó, mỗi ngày cả hai đều giữ liên lạc.

Để kiếm tiền từ Diệp Khuynh Trú, Diệp Vĩnh Hoan còn chủ động hơn hẳn.

Kiếm tiền mà, gì đáng hổ .

Về phần Diệp Khuynh Trú, cũng giữ chữ tín, bởi lẽ... đây vốn là sự dẫn dắt chủ ý của .

Diệp Khuynh Trú trường học , đương nhiên Diệp Vĩnh Hoan cũng thể ở nhà mãi. Huống hồ, còn từng mạnh miệng mặt Diệp Tu Hiệt, tuyên bố sẽ thi đỗ một trường đại học hàng đầu trong nước.

thế, nhưng bảo thi ngay! còn chẳng nhớ nổi kiến thức lớp 8, thì thi đại học kiểu gì?”

Diệp Vĩnh Hoan bên than vãn, còn Diệp Khuynh Trú thì bài hờ hững đáp:

“Ừ, thi đại học giới hạn độ tuổi. Cậu thể chờ đến khi bảy tám chục tuổi thi, xem thử lúc đó chính sách ưu tiên già .”

Diệp Khuynh Trú theo dòng suy nghĩ mà nghĩ tiếp, cảm thấy khá thú vị:

“Biết trở thành thủ khoa cao tuổi nhất trong lịch sử thi đại học, lúc đó đài truyền hình sẽ đến phỏng vấn, hỏi bí quyết học tập... Cậu chỉ cần với họ rằng cứ kéo dài thời gian là , kiên trì đến cùng, mấy khác cũng sẽ ‘cày’ rớt hết thôi, cuối cùng chắc chắn ngày tỏa sáng.”

“Này!” Diệp Vĩnh Hoan trừng mắt, “Cậu thể mong chút gì hơn ?”

Diệp Khuynh Trú khẽ , tiếp tục lật sang một tờ đề mới.

Ba bạn cùng phòng phía mà tặc lưỡi kinh ngạc.

Đã bốn ngày trôi qua, bọn họ vẫn quen với trạng thái hiện tại của Diệp Khuynh Trú.

Làm mà chỉ một tháng về nhà dưỡng thương, như thế xuất hiện một nhân cách thứ hai thế ?

“Đây còn là Trú lạnh lùng, kiệm lời, trong đầu chỉ bài vở của ?” Một thốt lên.

Người khác tiếp lời: “Người gần đây đổi nhiều nhất giờ là lão Tử, từ khi bạn gái, mỗi tối gọi điện thoại mà cái miệng thao thao bất tuyệt, y như đang diễn hài .”

Diệp Khuynh Trú về nhà họ Diệp lâu, cũng từng công khai danh tính của .

Chuyện là thiếu gia thật sự của một gia tộc hào môn trao nhầm, hiện tại cũng mới chỉ đến trong giới thượng lưu.

Anh vẫn học ở một trường trung học bình thường, thầy cô và bạn bè vẫn xem như một học sinh bình thường. Nghe thấy bạn cùng phòng , Diệp Khuynh Trú cảm thấy cần giải thích một chút.

cũng chuyện trao nhầm.

Đặc biệt là trong tình huống nhà họ Diệp là hào môn hàng đầu, và đang trò chuyện với bây giờ cũng là một trong hai nhân vật chính trong vụ nhầm lẫn . Nếu những chuyện lộ , chẳng mấy chốc sẽ trở thành chủ đề bàn tán, trung tâm của những câu chuyện phiếm.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thấy ngột ngạt ...

Anh kiểu thích khác chằm chằm.

Diệp Khuynh Trú cau mày, ngắn gọn: “Không bạn gái, là em trai.”

Bên điện thoại, Diệp Vĩnh Hoan suýt chút nữa nhảy dựng lên phản bác!

Nếu thể nhảy dựng lên, thì chắc chắn lúc bật dậy . , cảm xúc của Diệp Vĩnh Hoan vẫn cực kỳ kích động:

“Tại là em trai chứ?!”

khỏi phòng sinh ba mươi giây.”

Năm đó, Diệp Tu Hiệt điều tra rõ chuyện.

Gia đình nhà Dạ dậy sớm việc vất vả, thậm chí ngay cả ngày sinh con cũng vẫn còn bận bán rau ở chợ. Khi Văn Thu Thụy lâm bồn, nhà theo chăm sóc nhận tin sạp rau của họ đội quản lý đô thị lật tung, một đám xông giành giật rau của họ. Sau đó, hai đứa trẻ lượt chào đời. Khi nhà họ Dạ lao phòng sinh, đúng lúc va cô y tá đang đeo thẻ tên cho trẻ sơ sinh.

Người y tá đó hỏi: “Đây là con nhà họ Dạ ?”

mơ hồ nhớ mang máng rằng đứa trẻ đúng là mang họ đó.

Nhặt tấm thẻ rơi xuống đất lên, đó “Văn Thu Thụy, Dạ Trạch”.

Thế là cô y tá gật đầu, đứa trẻ liền vội vã bế .

Tấm thẻ lẽ đeo chiếc nôi đó, cuối cùng gắn lên nôi của đứa trẻ sinh .

Cứ như , bọn họ trao nhầm.

 

Loading...