Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 16: Dị Ứng
Cập nhật lúc: 2025-11-05 03:05:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhạc Thanh cố gắng giữ bình tĩnh: “Không nhận cũng , chúng thể quen mà... Xin chào, là Nhạc Thanh, Nhạc trong Ngũ Nhạc, ‘Thanh’ trong thanh bạch.”
“Tiểu Hoan.” Sắc mặt Diệp phu nhân phần vui.
Dù nuông chiều con đến , cha cũng thể chấp nhận việc con cái cư xử ngang ngược, bất lịch sự mặt ngoài.
Diệp Vĩnh Hoan khẽ đảo mắt, “Diệp Vĩnh Hoan, Diệp trong nét dọc, nét ngang, nét gấp, nét ngang, nét ngang, nét dọc...”
Sự qua loa lộ rõ trong từng lời , chỉ hận họ của phức tạp hơn nữa.
Có khẽ bật , như một cơn gió lướt qua, để một thanh âm mơ hồ.
Nhạc Thanh gượng gạo theo, “Tiểu Hoan vẫn đáng yêu như .”
Diệp Vĩnh Hoan thật sự hiểu nổi, cho mất mặt đến hai đám đông, mà Nhạc Thanh vẫn kiên trì tiếp cận ?
Thông thường, chỉ khi chấp niệm với một hoặc một việc nào đó, mang theo mục đích rõ ràng, thì mới thể kiên trì bỏ cuộc như ... chẳng chỉ là một hàng xóm thôi ? Vì cái gì mà bám riết lấy thế ?
“Trẻ con thì vẫn còn tính trẻ con.” Diệp phu nhân lên tiếng giúp hòa giải.
Nhà họ Diệp thói quen trò chuyện trong bữa ăn, mà Diệp Khuynh Trú vốn dĩ cũng ít , dù mới về đây lâu nhưng thích nghi với khí .
Nhạc Thanh cũng mời dùng bữa cùng, nhưng bữa sáng diễn vô cùng yên tĩnh.
Thực , quen lắm với bầu khí như . Lần , cố ý chọn giờ sáng sớm đến nhà họ Diệp là để tìm hiểu thêm thông tin... Buổi sáng là thời điểm con tỉnh táo nhất, dễ kiếm cớ để tránh né, mà cũng sự cảnh giác cao như ban ngày.
Ban đầu, nghĩ rằng thể tìm chút tin tức hữu ích bàn ăn...
Mọi đều tập trung bữa sáng. Thực , dù là nhà họ Diệp danh giá bậc nhất, bữa sáng của họ cũng khác biệt quá lớn so với gia đình bình thường. Giữa bàn là khu vực chung với đủ loại món ăn mà đều thể dùng, ngoài , mỗi còn một khay riêng, vẻ như phân theo khẩu vị từng .
Nhạc Thanh phục vụ một phần hoành thánh, giống với phần của Diệp Khuynh Trú.
Hắn thoáng mất tập trung, nghĩ rằng dù bữa sáng của thể là do chuẩn ngẫu nhiên vì đến đột xuất, nhưng tại giống với phần của Diệp Vĩnh Hoan?
Hắn về phía Diệp Vĩnh Hoan.
Đứa nhỏ ăn nghiêm túc, chỉ cúi đầu ăn miệt mài, hầu như động đến đũa công cộng, chỉ ăn những món đặt mặt , trông chẳng khác nào một chú sóc nhỏ chăm chỉ.
Nhạc Thanh quan sát kỹ hơn, nhanh chóng phát hiện điều bất thường – món ăn của Diệp Vĩnh Hoan đều chuẩn riêng biệt. Ngay cả khi khu vực chung điểm tâm, thì trong bát của cũng là phần riêng, chuẩn tách biệt.
Hắn chắc chắn rằng Diệp Vĩnh Hoan từng động thức ăn ở khu vực chung. Hơn nữa, khẩu phần ăn khay của chính xác là một suất ăn cho một .
Ánh mắt Nhạc Thanh thoáng lóe lên, quên mất quy tắc bàn ăn của nhà họ Diệp, liền buột miệng hỏi: “Tiểu Hoan, tại ăn phần riêng? Có em kén ăn ?”
Diệp Vĩnh Hoan gắp một chiếc há cảo đưa lên miệng, thì bàn tay khựng giữa trung.
Cậu bỗng thấy rợn – Tần Nguyệt Huy cũng từng rõ dị ứng với nhiều loại thực phẩm.
Những ký ức bắt nạt ngày ùa về trong đầu.
Cậu dị ứng với quá nhiều thứ, đến mức thể ăn đồ ăn bên ngoài. Khi còn học, bữa trưa và tối đều là cơm hộp tự chuẩn mang theo.
Có , trong giờ giải lao, nhóm đó nhân lúc ngoài vệ sinh đổ hết hộp cơm của thùng rác. Đó là phần ăn cho cả hai bữa, vì trường lớp tự học buổi tối. Hôm , nhịn đói cả ngày.
Bạn cùng lớp nhạo là đồ nghèo kiết xác, đến cơm cũng tiền mua. thực , chỉ đơn giản là thể ăn đồ bên ngoài.
Cậu gì, bởi quá quen với sự ác ý của khác, cũng chẳng để lộ thêm điểm yếu nào nữa.
Tối hôm đó, trong tiết tự học đầu tiên, lớp trưởng đột nhiên bảo rằng giáo viên cần giúp việc gì đó, gọi Diệp Vĩnh Hoan ngoài.
Tần Nguyệt Huy dẫn đến một góc sân trường tối om, lấy từ bụi cỏ một hộp cơm giữ nhiệt, đưa cho : “Cậu cả ngày ăn gì , căng-tin mua về, vẫn còn nóng đấy, tranh thủ ăn .”
Khi , Diệp Vĩnh Hoan nghĩ đây là chiêu trò lấy lòng của Tần Nguyệt Huy, mà chỉ xem đó như một chút thiện ý hiếm hoi trong thế giới tràn ngập ác ý xung quanh ...
Vì , dù rõ thể ăn những món thành phần rõ ràng, vẫn ăn hết hộp cơm ngay mặt , chỉ tránh một món mà chắc chắn sẽ dị ứng.
Tần Nguyệt Huy thấy đụng súp lơ và giá đỗ, còn bảo kén ăn.
Diệp Vĩnh Hoan chỉ mà đáp .
đầy ba phút , cơn đau quặn bụng ập đến, tim đập nhanh đến mức như nhảy khỏi lồng ngực, hô hấp trở nên khó khăn, toát mồ hôi lạnh, đó là cơn buồn nôn dữ dội.
Tần Nguyệt Huy hoảng hốt khi thấy phản ứng của , vội vàng đưa đến phòng y tế của trường.
Cơ địa của Diệp Vĩnh Hoan khi còn nhạy cảm hơn bây giờ nhiều, chỉ cần một lượng nhỏ dị nguyên xâm nhập cơ thể cũng đủ khiến đau đớn đến sống dở c.h.ế.t dở. Vì , luôn mang theo t.h.u.ố.c dị ứng bên . đó, ngay cả khi uống thuốc, phản ứng vẫn thể đè nén.
Cuối cùng, Diệp Vĩnh Hoan đưa đến bệnh viện cấp cứu, và cũng nhờ mà Tần Nguyệt Huy dị ứng với hơn mười loại thực phẩm.
Diệp Vĩnh Hoan giường bệnh, đáng thương kéo góc áo Tần Nguyệt Huy, “Lớp trưởng, giúp giữ bí mật, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-16-di-ung.html.]
Tần Nguyệt Huy mỉm : “Đương nhiên là sẽ cho ai , Tiểu Hoan cứ yên tâm.”
cuối cùng, vẫn nhiều trong lớp chuyện .
Diệp Vĩnh Hoan bất an hỏi Tần Nguyệt Huy vì .
Tần Nguyệt Huy vô tội đáp: “Hôm đó phản ứng quá mạnh, đưa đến phòng y tế cũng nhiều bạn học thấy. Chắc là tin đồn lan từ đó... Tiểu Hoan, chẳng lẽ tin ?”
Diệp Vĩnh Hoan do dự gật đầu, “ tin .”
Cậu dám tin, bởi vì... đó là sự dịu dàng duy nhất mà .
Mãi , khi Diệp Vĩnh Hoan thực sự tỉnh táo, mới nhận , đằng những bắt nạt ở trường đều dấu vết của Tần Nguyệt Huy.
Tần Nguyệt Huy thích xoa đầu , khen tóc mềm mượt, dễ vuốt. Sau đó, nhân lúc chú ý mà lén dùng lửa đốt tóc .
Trong kỳ thi giữa kỳ, một bài chính tả văn mà lớp từng học qua, chỉ là nhớ chính xác từng câu từng chữ. Chính Tần Nguyệt Huy báo lên giáo viên rằng gian lận, khiến hủy điểm, còn gọi phụ đến trường.
Dĩ nhiên, nhà sẽ đến, nên giáo viên bắt kiểm điểm. Cậu chịu nhận , thế là thầy cô bỏ mặc , để mặc các bạn khác bắt nạt, ức h.i.ế.p .
Diệp Vĩnh Hoan cầm đũa mà tay ngừng run rẩy.
Dù bao nhiêu năm trôi qua, những ký ức tăm tối vẫn đủ sức phá vỡ phòng tuyến tâm lý của , khiến đau đớn đến nghẹt thở.
Cậu ném mạnh đũa xuống bàn, trừng mắt Nhạc Thanh, mặt hiện rõ vẻ chán ghét: “ ghét lảm nhảm mấy chuyện vô nghĩa khi đang ăn! Anh thể im miệng ?”
Những khác bàn ăn đều ngạc nhiên sang .
may mắn , ánh mắt họ chứa trách móc bất mãn, mà là kinh ngạc và lo lắng.
Diệp Vĩnh Hoan hít sâu một , điều khiển xe lăn rời khỏi bàn ăn: “Không ăn nữa, xui xẻo!”
Dù thì nhân vật của cũng là một kẻ pháo hôi ác độc, sáng nắng chiều mưa. Hiện tại, chẳng cần kìm nén sự chán ghét của đối với Nhạc Thanh, cũng chẳng cần giả vờ hòa nhã với gì.
Nhạc Thanh cũng ngờ, chỉ một câu khiến Diệp Vĩnh Hoan nổi giận đến . Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, trong lòng dâng lên sự đắc ý...
Với kiểu tính cách ngông cuồng, ỷ nuông chiều mà kiêu ngạo như thế , chẳng mấy chốc sẽ khiến nhà họ Diệp chán ghét thôi, đúng ? Cậu thực sự nghĩ là chủ nhà họ Diệp ? Đã tính tiểu thư còn kiềm chế.
cũng , như đối với càng lợi.
Cho đến khi Diệp Vĩnh Hoan rời khỏi phòng ăn, mới thản nhiên tiếp tục bữa sáng. Thấy phản ứng bình tĩnh của ba nhà họ Diệp, Nhạc Thanh cảm thấy khó hiểu, nhịn lên tiếng: “Chuyện ... định quản Tiểu Hoan ? Tính khí như , vẻ lắm .”
Diệp Tu Hiệt thản nhiên uống một ngụm cháo, sang Diệp phu nhân bên cạnh: “ là nên quản, Vĩnh Hoan như .”
Diệp phu nhân , cũng đặt đũa xuống: “ , nó ăn chẳng bao nhiêu, bữa sáng mà ăn no thì ... Chút nữa bảo dì Triệu mang thêm đồ ăn lên phòng cho nó.”
Diệp Tu Hiệt suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Nhạc Thanh phản ứng của hai vợ chồng nhà họ Diệp mà sững sờ, chỉ thôi ?
Sau bữa sáng, vợ chồng nhà họ Diệp nhanh chóng ngoài việc, Nhạc Thanh còn cách nào khác, đành rời .
Hắn đến đây hôm nay là để xin ở nhà cũ của nhà họ Diệp một thời gian. Với lời nhắn từ bà Phó, Diệp phu nhân chắc chắn sẽ từ chối, đến tối thể chuyển ở. Thế nhưng lúc ăn sáng cơ hội nhắc đến, đợi đến khi đề cập , Diệp phu nhân liền tỏ vẻ khó xử, rằng Tiểu Hoan vui, bảo hỏi ý kiến Diệp Vĩnh Hoan.
Diệp Vĩnh Hoan ghét như , chuyện đồng ý cho ở ?
Cuối cùng, Nhạc Thanh đành tay trắng về. Sau khi rời , Diệp Khuynh Trú bếp lấy thêm phần bữa sáng của Diệp Vĩnh Hoan từ chỗ dì Triệu, về phòng.
Trong phòng, Diệp Vĩnh Hoan đang úp giường, mặt vùi khuỷu tay, trông như đang . Tim Diệp Khuynh Trú khẽ giật một cái, nhớ hình ảnh ban nãy – bàn tay run rẩy của Diệp Vĩnh Hoan đặt gầm bàn... Dù rõ giữa Nhạc Thanh và Diệp Vĩnh Hoan xảy chuyện gì, nhưng từ phản ứng của khi thấy Nhạc Thanh ngày hôm qua, thể thấy thực sự bài xích .
Lẽ nào vì kích động quá nên ? Diệp Khuynh Trú bước tới, vỗ nhẹ lên vai , định vài lời an ủi. kịp mở miệng, thấy Diệp Vĩnh Hoan luống cuống nhét thứ gì đó xuống gối.
“Cái... cái gì thế?” Diệp Vĩnh Hoan ngẩng mặt lên, đôi mắt mèo tròn xoe, ngây thơ .
Diệp Khuynh Trú tinh mắt thấy ga giường màu xanh rêu vài mẩu vụn bánh tart trứng màu vàng nhạt.
Nhịp tim đập mạnh hơn, cơn khó chịu vì sạch sẽ xâm phạm trào dâng, khiến cả mạch m.á.u trán cũng căng lên.
Anh lập tức kéo Diệp Vĩnh Hoan , vén gối lên – đó, một chiếc bánh tart c.ắ.n dở đang chễm chệ. Thứ ! Sao thể! Xuất hiện giường chứ!!
“Diệp! Vĩnh! Hoan! Cậu thể ăn giường của ?!”
Vụn bánh còn rơi đầy giường! Diệp Khuynh Trú nhặt chiếc bánh tart lên, thẳng tay ném thùng rác cạnh giường, đó đầu, trừng mắt Diệp Vĩnh Hoan đầy giận dữ.
Hốc mắt Diệp Vĩnh Hoan lập tức đỏ lên, đôi mắt to tròn, viền mắt cũng nhuốm một tầng đỏ ửng đầy tủi .
Diệp Khuynh Trú còn đang tự hỏi liệu dữ quá thì Diệp Vĩnh Hoan lên tiếng:
“Cái gì mà giường của ! Một nửa cũng là giường của ! Sao dám vứt bánh tart của ! còn ăn đến phần nhân, chỉ mới c.ắ.n phần rìa thôi!” Giọng còn to hơn cả lúc nãy Diệp Khuynh Trú quát mắng, còn tràn đầy oán trách.