Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 15: Lời Hứa Đã Định
Cập nhật lúc: 2025-11-05 03:03:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hóa , thừa nhận, bảo vệ cảm giác như thế ...
Trong lòng Diệp Vĩnh Hoan đột nhiên dâng lên một sự xúc động mãnh liệt.
Hiện trường im phăng phắc, tiếng chuyển động của chiếc xe lăn thu hút sự chú ý của tất cả . Bị nhiều ánh mắt chăm chú dõi theo như , áp lực đối với Diệp Vĩnh Hoan hề nhỏ. cảm thấy đây là một dịp quan trọng, cần nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ của . Cậu kiên định, tuyệt đối thể tỏ sợ hãi.
“Cha!” Cậu cũng hô lên một tiếng đầy khí thế.
“Cha công nhận con! Vậy con nhất định sẽ cha thất vọng! Chân phế thể cứu, sa sút cũng thể vực dậy! Con nhất định sẽ thi đỗ một trường đại học hàng đầu trong nước! Tương lai con sẽ lên chạy về phía ! Con nhất định sẽ trở thành một xuất sắc, tuyệt đối cha mất mặt!”
Mọi tại hiện trường xong câu càng lặng thinh hơn... Sao tự nhiên trở nên hùng hồn khí thế như ? Mà lời hứa ... quá mức chăng? Quả thật là ngông cuồng khó xử, khiến khách khứa trong hội trường suýt nữa quyết định sửa sang bộ sàn khách sạn vì quá mức ngượng ngùng.
Diệp Tu Hiệt:
Ông thực sự ý mong thằng con vô dụng vùng lên , chỉ là tiện miệng vài lời khách sáo thôi mà..
“Thằng nhóc ! Con đang cái gì hả?!” Phản ứng của Diệp phu nhân chẳng khác gì Phó Thải Bình lúc nãy, bà lập tức lao tới, bịt miệng Diệp Vĩnh Hoan .
Diệp Khuynh Trú phía sững sờ trong giây lát, đó bước lên kéo tay , giải cứu em trai.
Anh nhớ biểu cảm nghiêm túc ban nãy của đứa nhỏ, trong mắt ánh lên sự kiên định.
Sắc mặt cũng trở nên trầm tĩnh, nghiêm nghị hơn, “Mẹ, nên tin tưởng con .”
Diệp phu nhân hồn, hạ tay xuống, cúi , xúc động ôm chặt hai đứa con trai lòng, “Được! Hoan Hoan! Mẹ , sẽ luôn ủng hộ con!”
thực trong lòng bà nghĩ: Nơi công cộng thì cũng giữ thể diện cho con một chút... Còn chuyện gì mà “nhất định thi đỗ đại học hàng đầu trong nước” , thôi cho vui thôi, chứ chính bà nuôi con từ nhỏ, lẽ nào thằng nhóc căn bản chẳng khiếu học hành.
Bà cụ nhà họ Phó cũng suy nghĩ tương tự, bà hừ lạnh một tiếng, “Tuổi còn nhỏ mà điều, khoác ngượng. Nhóc con, đến trung học còn học xong mà dám mơ mộng thi danh trường? Thôi thôi, bà già chỉ mong chờ tiệc mừng lên cấp của Tùng Tùng là đủ .”
“Vậy thì bà ngoại cứ chờ xem!” Diệp Vĩnh Hoan vẫn hăng hái hùng biện.
Trán lấm tấm mồ hôi, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, tinh thần dâng trào.
Diệp Vĩnh Hoan suông.
Kiếp , từng bạo lực học đường, đó bỏ nhà , học một năm. Dù lúc đó tâm lý chịu tổn thương nghiêm trọng, vẫn thi đỗ một trường đại học trọng điểm.
Vốn dĩ là một đứa trẻ học giỏi, trí nhớ gần như đạt đến mức chỉ cần qua là nhớ. Cái cơ thể học xong trung học thì liên quan gì đến chuyện – một sinh viên nghiệp xuất sắc từ đại học trọng điểm?
Diệp Tu Hiệt trầm mặc một lúc, đó nghiêm túc vỗ vai .
Sau đó, buổi tiệc tiếp tục với việc công bố phận chính thức của Diệp Khuynh Trú với tư cách là con cháu nhà họ Diệp, tiếp theo là buổi tiệc của giới kinh doanh ngập tràn ánh đèn rực rỡ.
Diệp Tu Hiệt dẫn Diệp Khuynh Trú chào hỏi, quen với các nhân vật quan trọng, trong khi Diệp phu nhân ở bên cạnh Diệp Vĩnh Hoan, xem xét bảng dị ứng của để chọn những món ăn an cho dùng.
Diệp Vĩnh Hoan còn uống một ly nhỏ rượu trái cây mà thể uống, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Trong nguyên tác, Diệp Khuynh Trú là nhân vật trung tâm thể bàn cãi của buổi tiệc, còn ‘Diệp Vĩnh Hoan’ chỉ là một sự cố bất ngờ, một kẻ trò .
bây giờ chuyện đổi. Không một ai trong hội trường thể phớt lờ sự hiện diện của Diệp Vĩnh Hoan. Thái độ của Diệp Tu Hiệt và Diệp phu nhân chứng minh rằng cũng là nhà họ Diệp, là một phần của gia đình .
Sự công nhận mà Diệp Vĩnh Hoan dùng cách tự tổn thương cũng giành , bây giờ dường như chẳng cần gì, dễ dàng .
Buổi tối, khi cả nhà trở về biệt thự, Diệp Tu Hiệt gọi riêng Diệp Vĩnh Hoan thư phòng.
“Con hứa một chuyện lớn như thế, còn bảo sẽ cha mất mặt? Vậy định học ngành gì đây?” Diệp Tu Hiệt hỏi thẳng vấn đề.
“...À..... ..... cái ... học nhiếp ảnh ạ?”
Đã hơn hai tiếng trôi qua kể từ bữa tiệc, lý trí của Diệp Vĩnh Hoan về, và bắt đầu thấy hối hận.
Cậu chính là kiểu những khoảnh khắc bùng lên quyết tâm, nhưng về lâu dài chỉ yên mà sống qua ngày.
“...Cũng là , nhưng theo đuổi ngành nhiếp ảnh thì chịu nhiều vất vả đấy.” Diệp Tu Hiệt quá bận tâm chuyện con trai chọn ngành gì.
Ông vốn định buông tay mặc kệ Diệp Vĩnh Hoan, nhưng bây giờ xem vẫn còn thể cứu vớt.
Ông cũng thực sự mong nên danh tiếng trong lĩnh vực mà chọn. Chỉ là, mạnh miệng lời hứa hẹn, thì ông trách nhiệm nhắc nhở khi bắt đầu kế hoạch rằng con đường hề dễ dàng. Nghĩ đến việc Diệp Vĩnh Hoan mới chỉ mười sáu tuổi, Diệp Tu Hiệt dịu giọng: “Không nổi danh cũng chẳng , con vui là .”
Diệp Vĩnh Hoan đúng là chút hối hận, nhưng xong lời , trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động.
Lần đầu tiên, cảm nhận tình cha nên là như thế nào.
Chỉ tiếc rằng... bây giờ Diệp Tu Hiệt dễ chịu, nhưng nếu lỡ chọc giận Diệp Khuynh Trú quá mức, kiểu gì cũng đuổi khỏi nhà thôi!
Hơn nữa! Cậu cũng chẳng đời nào lấy lòng cái tên Diệp Khuynh Trú đó , thật sự đáng ghét!
...Haiz, vẫn nên nghĩ cách kiếm tiền thì hơn, bắt đầu tích góp từ bây giờ !
Hốc mắt cay cay, hít mũi một cái quyết định chuyển hướng câu chuyện, tránh để bầu khí trở nên quá mức ủy mị: “À..... cha , trong ngành nhiếp ảnh, gì thì mới kiếm nhiều tiền ạ?”
Diệp Tu Hiệt: “ “Chuyển ngành.”
Về đến phòng, Diệp Khuynh Trú xuống, lưng về phía Diệp Vĩnh Hoan, ngủ . Diệp Vĩnh Hoan cũng buồn ngủ lắm , nhưng trong lòng vẫn còn nhớ đến chuyện quan trọng... lén nhật ký!
Nội dung như :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-15-loi-hua-da-dinh.html.]
[Hôm nay siêu vui! Mong là thể mãi vui như thế ...
Diệp Khuynh Trú vẫn đáng ghét, nhưng thực cũng ghét lắm. Mình thiếu gia giả, chỉ là một kẻ qua đường! A! Đau lòng quá, những như ... chẳng ai thuộc về cả... Còn nữa, rượu trái cây ngon thật!]
Viết xong, lười đặt thư phòng, đôi mắt cũng díp !
Diệp Vĩnh Hoan suy nghĩ nghiêm túc, đó nhét cuốn “ân oán ký” xuống gối.
Diệp Khuynh Trú đồng hồ sinh học chuẩn, luôn là thức dậy .
Sau khi tỉnh giấc, liếc Diệp Vĩnh Hoan vẫn đang ngủ say.
Quả nhiên, như khi, ngủ mất cả gối.
Chiếc gối ép nghiêng thành giường, vốn dĩ để gối đầu, mà chỉ là một miếng đệm đỉnh sọ. Sáng ngày đầu tiên ngủ chung với Diệp Vĩnh Hoan, phát hiện tật của . Không thằng nhóc lăn lộn kiểu gì, mà sáng nào cũng giữ nguyên một tư thế y hệt.
Nhìn đến mức... cổ cũng cảm thấy mỏi theo. Diệp Khuynh Trú bước lên, nhẹ nhàng nâng đầu Diệp Vĩnh Hoan lên, nhét chiếc gối về chỗ cũ... Lúc , tay chạm một thứ gì đó cứng cứng, lành lạnh. Cuốn “ân oán ký” của Diệp Vĩnh Hoan.
Từ khi đây thực chất là nhật ký của , từng mở nào.
hôm qua, nhóc khác mắng, còn bà ngoại chê bai ngay mặt bao nhiêu . Không buồn đến mức nghĩ quẩn nữa? Diệp Khuynh Trú do dự hai giây, tự nhủ rằng chỉ xem thêm một cuối cùng...
“Hôm nay siêu vui! Mong là thể mãi vui như thế ”
Chỉ dòng là còn , phần là những nét chữ nguệch ngoạc như vẽ bùa, cố lắm mới vài từ rời rạc: “ghét”, “”, “quá”...
Diệp Khuynh Trú khẽ bật .
Hóa tối qua chỉ là một con mèo say rượu mà thôi.
nếu thực sự vui vẻ, thì cũng chẳng gì lo lắng nữa.
Bình thường, Diệp Khuynh Trú dậy lúc sáu giờ rưỡi.
Trước đây còn sớm hơn, năm giờ rưỡi thức để chợ sớm bán rau đến sáu rưỡi, đó mới dọn dẹp học.
Bây giờ đón về nhà họ Diệp, dĩ nhiên cần bán rau nữa, nên thời gian thức dậy cũng đổi thành sáu giờ rưỡi. Dạo gần đây vì còn đang dưỡng thương, đến trường mà thường ngoài tập luyện buổi sáng. Khi trở về thì bảy giờ rưỡi, kịp bữa sáng theo quy định của nhà họ Diệp.
Vừa bước phòng khách, Diệp Khuynh Trú thấy Diệp phu nhân ăn mặc chỉnh tề, sofa vẫy tay gọi : “Tiểu Trú, qua đây nào.”
Trong phòng khách còn một khác.
Nghe thấy tiếng động phía , lập tức dậy lễ phép.
“Nhạc Thanh, cứ , đừng khách sáo.” Diệp phu nhân mỉm lên, vỗ nhẹ lên vai trai. Chính là thanh niên khiến thái độ của Diệp Vĩnh Hoan trở nên kỳ lạ trưa hôm qua.
Diệp Khuynh Trú khẽ nhíu mày, gần như để lộ biểu cảm gì.
Anh lập tức nghĩ đến một chuyện – Diệp Vĩnh Hoan chuyện ?
Diệp phu nhân dịu dàng : “Lúc nào nó chẳng chờ sát giờ mới chịu dậy? Nếu cha nó quy định cứng là cả nhà ăn sáng cùng , thì chắc chắn nó ngủ đến tận mười giờ cũng thèm dậy .”
Diệp Khuynh Trú gật đầu: “Con gọi .”
Sau lưng vang lên tiếng trò chuyện giữa Nhạc Thanh và Diệp phu nhân, giọng ôn hòa, mang theo chút ý nhàn nhạt, khiến dễ dàng thiện cảm.
“Hoan Hoan vẫn thích ngủ nướng như thế ? là một đứa trẻ mãi chịu lớn.”
Diệp Khuynh Trú cảm thấy chút mạo phạm.
Diệp phu nhân vốn luôn bộ lọc “tình yêu thương” khi con cái. Khi Nhạc Thanh , bà chắc chắn sẽ tự động bỏ qua bất cứ ẩn ý nào, những cảm thấy gì sai, thậm chí còn thể thuận theo lời , cảm thấy con đáng yêu.
Diệp Khuynh Trú thì mơ hồ như . Anh nhạy bén nhận trong lời của Nhạc Thanh chút ý hạ thấp.
Dù , cách chuyện của tự nhiên đến mức gần như khe hở. Có lẽ, đây là một thói quen ăn sâu máu, một kiểu xa mà ngay cả bản cũng dễ dàng nhận .
Diệp Khuynh Trú cảm thấy, vẫn nên quan sát thêm một thời gian nữa... để xác định xem rốt cuộc mục đích gì.
Diệp Vĩnh Hoan ngái ngủ Diệp Khuynh Trú đẩy phòng khách.
Cậu thấy Diệp Khuynh Trú “Nhạc Thanh đến ”, nhưng đầu óc còn tỉnh táo, nghĩ Nhạc Thanh là ai.
Mãi đến khi đẩy phòng ăn, thấy đàn ông đang bên cạnh Diệp phu nhân, trò chuyện vui vẻ với bà, mới bỗng giật nhớ - Tần Nguyệt Huy! Là lớp trưởng ? Hay hai họ thực là một? Diệp Vĩnh Hoan cau mày, tâm trạng bỗng trở nên khó chịu. Cậu vốn còn bận tâm đến những chuyện qua, nhưng bây giờ, thấy khuôn mặt giống hệt ngay mắt, cảm giác vui vẻ của lập tức biến mất sạch sẽ.
Dù cũng đang gánh cái danh “pháo hôi ác độc”, nên một khi vui thì chẳng buồn che giấu. Cậu lập tức sa sầm mặt:
“Đây là ai ! Cả nhà ăn sáng với , bàn ăn ngoài?”
Nụ ôn hòa như ngọc của “ ngoài” cứng mặt.
“Hoan Hoan, là Nhạc Thanh đây.”
Diệp Vĩnh Hoan đầu sang Diệp Khuynh Trú đang đẩy xe lăn cho , hỏi một câu đầy vô cảm:
“Ai đấy? Không quen”
Không ngờ, Diệp Khuynh Trú phối hợp nhịp nhàng đến .
“Ừ, cũng .”
Bầu khí trong phòng ăn càng trở nên khó xử hơn.