Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 14: Con Cháu Nhà Họ Diệp
Cập nhật lúc: 2025-11-05 03:02:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng phát trực tiếp trong phòng kéo Diệp Khuynh Trú trở trạng thái lý trí. Anh thời gian đôi co với Diệp Vĩnh Hoan ở đây... Trước khi rời , liếc Lôi Tùng, kẻ vẫn đang đơ tại chỗ. Cái đó khiến cả Lôi Tùng lạnh toát, da gà nổi đầy tay.
Đợi đến khi Diệp Khuynh Trú đẩy xe lăn đưa Diệp Vĩnh Hoan xa, Lôi Tùng mới xoa cánh tay, lẩm bẩm:
“Kỳ lạ, cũng là mười sáu tuổi, tại khí thế của mạnh đến ?”
Diệp Khuynh Trú đưa Diệp Vĩnh Hoan sang một phòng nghỉ khác. Đây là một căn hộ khép kín. Sau khi tỉ mỉ kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng, mới bước đến mặt Diệp Vĩnh Hoan, quỳ xuống, xắn ống quần của lên.
“Bắt đầu , màn ngụy biện của .”
Diệp Vĩnh Hoan nghiêng đầu, chợt nhận rằng gần như còn cảm giác bài xích khi Diệp Khuynh Trú chạm nữa.
Vì thường xuyên ép buộc ở chung với Diệp Khuynh Trú, bắt buộc thích nghi với việc đối phương bế lên bế xuống, thậm chí vệ sinh cũng để bế lên bồn cầu... Dĩ nhiên, cởi quần thì vẫn tự .
Vậy đây tính là liệu pháp giải mẫn cảm đang bắt đầu hiệu quả ?
“Ờm... Tại vì giọng vịt đực đó quá ngu, nên tiện tay lừa một chút.”
Diệp Vĩnh Hoan động tác của Diệp Khuynh Trú, trả lời mà để tâm lắm.
Ống quần kéo đến phần bắp chân thì mắc .
“Thế nên bán luôn?”
Diệp Khuynh Trú dừng một chút, đó tiếp tục:
“Cởi quần .”
Diệp Vĩnh Hoan tự nhiên đến mức quá đáng, bắt đầu tháo thắt lưng – dù cũng đầu tiên.
“Cũng hẳn là bán . Với cái đầu của Lôi Tùng, nghĩ thể đe dọa ?”
Diệp Khuynh Trú liếc một cái, đó rút điện thoại , chỉnh sửa một đoạn ghi âm, cắt bỏ phần , gửi đoạn Lôi Tùng c.h.ử.i Diệp Vĩnh Hoan đến chỗ Diệp phu nhân.
“Cậu còn ghi âm nữa?!”
Một cuộc điện thoại bình thường mà cũng ghi âm?! Không hổ danh là đồ thâm hiểm!
“Khi thấy câu đầu tiên của , thấy gì đó , nên tiện tay bấm ghi âm thôi.”
Diệp Khuynh Trú trả lời nhẹ nhàng như , cảm thấy chút khác thường nào khi một thằng nhóc mười sáu tuổi sự tinh vi và tính toán như thế .
Diệp Vĩnh Hoan đột nhiên nhận thức cách trí tuệ giữa với .
Khi quần kéo xuống đầu gối, Diệp Khuynh Trú trông thấy cả vùng đầu gối bầm tím, sắc mặt sa sầm :
“Cậu thể chú ý đến cơ thể của hơn chút nào ?”
Diệp Vĩnh Hoan giọng điệu dữ dằn của Diệp Khuynh Trú giật , chút ấm ức :
“Không cảm thấy gì cả, quan tâm gì khác biệt?”
Quả nhiên, những bộ phận mất cảm giác cơ thể, theo bản năng sẽ chính chủ nhân bỏ qua.
“Chân sẽ hồi phục.”
Diệp Khuynh Trú bằng giọng chắc chắn.
Diệp Vĩnh Hoan bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, như thể trút bỏ một gánh nặng nào đó... Có lẽ vì Diệp Khuynh Trú là nhân vật chính của quyển sách , ý chí của thể ảnh hưởng đến kết cục của một sự kiện.
Khoảnh khắc , Diệp Vĩnh Hoan chợt bừng tỉnh, như hiểu tại một tình tiết thể đổi, còn một thể tránh khỏi.
Nghĩ thông suốt điều , cảm thấy niềm mong đợi tương lai tăng lên một chút.
Bây giờ Diệp Khuynh Trú rằng chân sẽ khỏi, thì sẽ đối mặt với việc điều trị bằng thái độ tích cực nhất!
“Người em ! Từ bây giờ chính là em của !”
Diệp Vĩnh Hoan bỗng hưng phấn như tiêm adrenalin, dùng nắm đ.ấ.m cụng nhẹ n.g.ự.c Diệp Khuynh Trú.
Diệp Khuynh Trú hiểu nổi tên ngốc phát bệnh gì nữa, cau mày :
“Vì lời chúc phúc của ?”
“ ! Cảm ơn lời chúc của !”
Diệp Vĩnh Hoan nhịn rộ lên.
Vốn dĩ là một thiếu niên đầy linh khí, nay bất chợt nở một nụ rạng rỡ, ánh mắt sáng lên như ánh mặt trời, khiến Diệp Khuynh Trú thoáng chốc cho lóa mắt. Đây là đầu tiên thấy Diệp Vĩnh Hoan vui vẻ như .
Bình thường, cứ như một con mèo kiêu ngạo, lúc định giơ móng vuốt lên cào khác phát hiện móng vuốt cắt mất, thế là chỉ còn cách phồng má tức giận, lưng về phía .
Diệp Khuynh Trú nghĩ, nếu thường xuyên như , chắc chắn sẽ ai ghét .
Có lẽ cũng nụ của Diệp Vĩnh Hoan ảnh hưởng, vẻ mặt nghiêm nghị của Diệp Khuynh Trú dịu đôi chút. Anh xử lý vết thương chân , đó thuận tay nhéo một cái đùi:
“Không tệ, da thịt hơn .”
Cái nhéo Diệp Vĩnh Hoan đỏ bừng cả mặt, tức đến mức c.h.ử.i thề:
“Này!!”
Diệp Khuynh Trú hiểu chuyện gì, sang .
“... là thích con trai mà!!”
Diệp Vĩnh Hoan nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng chỉ thể lặp xu hướng tính d.ụ.c của nữa.
Diệp Khuynh Trú im lặng một lúc, lúc mới nhớ khi giúp cởi quần, từng điều .
lúc đó cũng chẳng để tâm lắm, chỉ cho rằng Diệp Vĩnh Hoan tùy tiện kiếm cớ thoát .
Bây giờ nhắc một nữa.
Diệp Khuynh Trú trầm mặc vài giây, đó nhàn nhạt hỏi:
“Cậu mới nhận em, thế mà cũng xuống tay ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-14-con-chau-nha-ho-diep.html.]
Mèo nhỏ dựng lông:
“Cậu!!! Rõ ràng là tay !!”
“Là em của , hành vi của ngay thẳng, vô tư.
Diệp Khuynh Trú lạnh nhạt phản bác.
Diệp Vĩnh Hoan khả năng đổi trắng đen của chọc đến phát điên, lập tức định lái xe lăn khỏi phòng.
Diệp Khuynh Trú ấn chặt xe lăn, ánh mắt hờ hững:
“Anh em thì xuống tay , tính ngoài câu dẫn mục tiêu khác?”
Ánh mắt lướt xuống, thoáng qua đôi chân trắng nõn của Diệp Vĩnh Hoan... Quần vẫn mặc hẳn.
Diệp Vĩnh Hoan tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Khuynh Trú dậy rửa tay, nhưng vẫn nhịn mà khẽ cong môi, bật một tiếng.
Chọc mèo đúng là một chuyện tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
Ở một nơi khác, Diệp phu nhân khi xong đoạn ghi âm mà Diệp Khuynh Trú gửi, tức đến mức màng đến giao tiếp thương mại, lập tức nổi trận lôi đình.
Bà đùng đùng tức giận thẳng đến một góc trong bữa tiệc tối, lôi em gái và em rể ngoài.
“Phó Thải Bình! Cô xem cô dạy cái thứ gì thế ?! Còn , cô ý gì hả?!”
Nói , bà trực tiếp dí điện thoại mặt Phó Thái Bình.
Đoạn ghi âm phát công khai, giọng đầy thô lỗ của Lôi Tùng vang lên, từng lời sỉ nhục Diệp Vĩnh Hoan truyền khắp gian.
Cho đến khi câu "Mẹ , nhà họ Diệp chỉ một đứa vô dụng là " vang lên, những xung quanh thấy đoạn ghi âm đều sang vợ chồng Phó Thải Bình bằng ánh mắt đầy vi diệu.
Mấy chuyện tính toán bẩn thỉu , ai cũng từng nghĩ đến, nhưng vạch trần ngay mặt bao thì đúng là khó coi.
Lôi Học Nghĩa vội vàng vươn tay giật lấy điện thoại, định tắt đoạn ghi âm, nhưng Diệp phu nhân nhanh chóng tránh .
Người đàn ông gần bốn mươi, khuôn mặt đầy thịt, lúc lộ vẻ lúng túng rõ rệt. dù , ông vẫn cứng miệng:
“Chị Vi, kính chị là chị , nhưng chị thể vu oan cho chúng thế ! Cái giọng chắc là của con trai ?”
Diệp phu nhân bật lạnh:
“Có con trai , trong lòng đều rõ cả . Chẳng ai cũng giọng của Lôi Tùng chói tai, dễ nhận đến mức nào ?”
Vợ chồng nhà họ Lôi vẫn cố chấp cãi :
“Con trai đang trong giai đoạn vỡ giọng, đứa nào chẳng thế? Đây chắc chắn Tùng Tùng nhà chúng ! Các vu khống, tổn hại danh dự con trai !”
Ngay lúc đó, Diệp Tu Hiệt bước tới, dẫn theo Lôi Tùng.
Lôi Tùng theo sát phía , hai tay đan , đầu cúi thấp, ánh mắt ngừng đảo quanh, biểu cảm chột lộ rõ mặt.
Chỉ thiếu điều khắc luôn hai chữ " tật" lên trán. Vừa thấy Diệp phu nhân cầm điện thoại đối chất với cha , Lôi Tùng hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống. Không kịp suy nghĩ, lập tức khai luôn:
“Cha, , con... con gì cả! Con chỉ theo lời cha bảo, tìm Diệp Vĩnh Hoan... ưm ưm..”
Phó Thải Bình nhanh tay bịt chặt miệng con trai, mồ hôi túa trán, giọng cũng run rẩy:
“Chị... chị, rể, em... em nhớ nhà còn chút việc! Chúng em xin phép !”
Diệp phu nhân định ngăn bọn họ , nhưng bà lên tiếng gọi.
Dù Phó Thải Bình gì mất mặt đến , thì bà vẫn là con gái út của bà. Từ nhỏ cưng chiều nhất, thể vì chuyện mà đối xử nặng tay với bà ?
Thế là, cả nhà họ Lôi ba cúi gằm mặt rời . Bọn họ đều là địa vị, vạch trần mặt bao nhiêu như , quả thực còn mặt mũi nào ở . Chắc chắn về nhà, Lôi Tùng sẽ một trận đòn hội đồng. Chỉ điều... đ.á.n.h nhiều thì giúp thông minh hơn .
Bà cụ nhà họ Phó theo bóng dáng cô con gái út và con rể rời , lúc mới sang lườm Diệp phu nhân một cái sắc lẻm.
Trong mắt bà, dù con gái lớn lấy chồng đến , nếu dốc tài nguyên giúp đỡ em gái, thì cũng chẳng ý nghĩa gì.
Mà bà cụ nhà họ Phó chính là kiểu như .
Hơn nữa, trong lòng bà, cùng là cháu ngoại, Lôi Tùng chắc chắn quan trọng hơn Diệp Vĩnh Hoan.
Huống hồ, bây giờ còn lộ chuyện Diệp Vĩnh Hoan cháu ruột của bà.
Vậy thì bà càng thể mắt nữa.
Buổi tiệc gia đình lúc trưa, bà cụ nhà họ Diệp vẫn còn tỏ thiết với hai đứa trẻ, nhưng bà thì thẳng thừng như thấy chúng.
Giờ còn dính dáng đến Lôi Tùng, nỗi bất mãn trong lòng bà cụ nhà họ Phó vốn dâng đến đỉnh điểm, giờ chọc thủng hẳn.
Bà buồn quan tâm đây là dịp gì, lập tức sang trách móc Diệp phu nhân:
"Chị thể để một câu! Chị giỏi lắm đúng ? Chị đúng là quá đáng! Từ nhỏ thích chèn ép Thải Bình, bây giờ đuổi cả nhà em gái , chị hài lòng ?!
Dù là Tùng Tùng thì ? Nó sai chỗ nào?!
Diệp Vĩnh Hoan đồ vô dụng ?!
Đầu óc cũng phế, chân cũng phế! Nó tiền đồ bằng một góc của Tùng Tùng ?!"
“Câm miệng!”
Giọng nam trầm đầy uy nghiêm vang lên, khiến bà lão đang lải nhải cũng run lên một cái.
Diệp Tu Hiệt quét mắt một vòng những kẻ đang xem náo nhiệt, giọng bình tĩnh nhưng đanh thép:
"Vợ con thế nào, đến lượt ngoài lên tiếng bình phẩm!
Diệp Vĩnh Hoan là con trai , Diệp Tu Hiệt.
Dù nó thế nào, vẫn thể nuôi nó cả đời!"
Diệp Vĩnh Hoan là con trai , Diệp Tu Hiệt.
Vừa bước đại sảnh, Diệp Vĩnh Hoan câu vang dội đập thẳng tim.
Dù đoán phần nào tình huống, nhưng vẫn tránh khỏi cảm giác chấn động xúc động.