Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 13: Hiểu Lầm Nảy Sinh
Cập nhật lúc: 2025-11-05 03:01:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thông thường, những mắc chứng cô lập hoặc xa cách xã hội thường thích ở một , điều đó giúp họ cảm thấy an .
điều kiện tiên quyết là ở một ! Một! Mình!
Hơn nữa, càng sống khép kín thì trí tưởng tượng càng phong phú. Khi ở một , họ cũng cảm thấy buồn chán khó chịu.
Lúc , trong đầu Diệp Vĩnh Hoan là mấy câu chuyện ma – một căn phòng rộng lớn tối om, bên ngoài trời đổ mưa tầm tã, một đứa trẻ ôm lấy cánh tay , giọng nhỏ nhẹ:
“Anh ơi, em sợ...”
Cậu run rẩy nhắm chặt mắt, dám nó: “Mẹ nó chứ, còn sợ hơn đấy! Căn phòng rõ ràng chỉ một thôi mà!”
“Không chỉ , còn nữa.”
Một giọng khàn khàn khó bỗng vang lên, Diệp Vĩnh Hoan giật b.ắ.n cả .
Thì vô tình lẩm bẩm suy nghĩ trong đầu thành tiếng, và ai đó trong góc phòng tiếp lời.
Đang điên cuồng xoay nắm cửa, Diệp Vĩnh Hoan lập tức khựng , chậm rãi đầu về phía .
May mà cảnh tượng kinh dị gì, mà là một nam sinh trông tầm tuổi ... một thằng nhóc đang trong tuổi vỡ giọng.
Nhận là sống, Diệp Vĩnh Hoan cũng bình tĩnh : “Cậu là ai? Sao ở trong phòng nghỉ của ?”
Nam sinh vốn đang nghịch điều khiển từ xa, thì ngẩng đầu lên, liếc đầy khinh miệt:
“Phòng nghỉ của ? Ha!”
Nói , dậy, bước đến gần Diệp Vĩnh Hoan. Dù chỉ cao hơn 1m6 một chút, nhưng vẫn cố vẻ xuống từ cao:
“Diệp Vĩnh Hoan, vẫn nhận rõ phận của ? Đây là khách sạn do nhà họ Diệp bao trọn, cũng là phòng nghỉ của nhà họ Diệp. Còn , một đứa con hoang từ xó xỉnh nào chui , tư cách gì mà ở đây?”
Vì đối phương quá gần, Diệp Vĩnh Hoan chỉ thể liếc lên bằng ánh mắt đầy vẻ ngán ngẩm: “Cậu là ai?”
Nam sinh tức đến mức lỗ mũi phập phồng:
“Diệp Vĩnh Hoan! Cậu cố tình ?! sẽ với nhỏ của , bảo ông đuổi cổ cái thứ con hoang như khỏi đây!”
Diệp Vĩnh Hoan nhanh trí, lập tức đoán " nhỏ" trong miệng là ai.
Cậu nhếch môi, bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của Diệp Khuynh Trú: “ nhà họ Diệp, chẳng lẽ là?”
Quả nhiên, thái độ dễ dàng khiến đối phương tức đến nghẹn lời:
“ mang họ Diệp thì chứ! Mẹ , nhà họ Diệp chỉ mỗi là đồ vô dụng...”
Cậu bé đang dở thì vội vàng ngậm miệng .
Diệp Vĩnh Hoan chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ngay định gì... chẳng qua cũng chỉ là một đám họ hàng tệ hại, thấy nhà họ Diệp xuống dốc, mà Diệp Vĩnh Hoan là một kẻ tàn phế chẳng đầu óc, thế nên mới nhân cơ hội khuấy đục vũng nước, hòng trục lợi, chia chác một phần lợi ích mà thôi.
trong tình huống như , nhà họ Diệp bất ngờ tìm về một thừa kế khỏe mạnh, xuất sắc, khiến những kẻ ôm dã tâm sợ đến mức nghiến răng ken két trong bóng tối.
Diệp Vĩnh Hoan cảm thấy đứa nhóc mặt đúng là ngu hết phần thiên hạ. Chẳng lẽ vì đây là tiểu thuyết nên trừ nhân vật chính , trí thông minh của tất cả những kẻ phe đối lập đều hạ thấp ?
Còn định giành miếng ăn từ tay Diệp Khuynh Trú? Rồi sẽ đến lúc tụi bây ...
Bỗng nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu Diệp Vĩnh Hoan. Cậu quyết định chơi khăm thằng nhóc ngốc một chút, ai bảo nó dám hù dọa chứ.
“Ê, nhóc giọng vịt đực, . Cậu nhầm gì ? Nếu các ý đồ với nhà họ Diệp, thì nhằm tác dụng gì chứ? Phải nhắm Diệp Khuynh Trú mới đúng! , các lôi kéo , đối xử với , lợi dụng để khiêu khích Diệp Khuynh Trú, hiểu ?”
Thằng nhóc lời của cho đơ , đến mức chẳng nhận Diệp Vĩnh Hoan gọi nó là giọng vịt đực.
Thấy còn thông suốt, Diệp Vĩnh Hoan sốt ruột đến mức suýt lật bàn, đành nhấn mạnh từng chữ: “Còn hiểu ? với Diệp Khuynh Trú mâu thuẫn lợi ích, thì , thì ! Hai chúng đội trời chung! Thế nên kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh!”
"...Vậy, chúng là đồng minh?" Giọng vịt đực rụt rè hỏi .
Diệp Vĩnh Hoan kiên quyết gật đầu, nhưng trong lòng thì thầm: Tổ tiên nhà đây.
Rồi, mau chóng mà gây phiền phức cho Diệp Khuynh Trú . Vừa trò vui để xem, thể thấy cảnh ch.ó c.ắ.n chó, cuối cùng chỉ việc đợi Diệp Khuynh Trú trả thù cho là !
Cậu đúng là một thiên tài báo thù trông chẳng gì đặc biệt.
Nam sinh mặt tạm thời lung lay trận tuyến, lúc Diệp Vĩnh Hoan mới nhớ đang nhốt trong phòng. Cậu liếc giọng vịt đực, vẫn đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, quyết định chủ động moi thông tin: “Phải , phòng nghỉ của gì? Còn nữa, cửa khóa?”
Được Diệp Vĩnh Hoan nhắc nhở, thằng nhóc mới nhớ đến nhiệm vụ chính của . Cậu đầu tìm điều khiển từ xa, tiếp tục chuyển kênh:
“ đến để phát trực tiếp cho xem, sợ bỏ lỡ cảnh .”
“Với , cửa khóa, đây là cửa mở trong”
Giọng vịt đực bước qua , vặn tay nắm cửa một cái kéo – cửa mở.
Diệp Vĩnh Hoan lập tức hóa đá tại chỗ. Không chỉ vì trí thông minh của bại lộ, mà còn vì ngay cửa, nhân vật chính đang đó với sắc mặt âm u.
Diệp Khuynh Trú cầm điện thoại tay, giao diện cuộc gọi vẫn cúp máy.
...Không lẽ nào, là cuộc gọi đó?
Vừa , vì quá hoảng, gọi bừa một , mà bản cũng chẳng nhớ bấm nào. Sau đó, do giọng vịt đực hù dọa, quên béng việc kiểm tra xem cuộc gọi kết nối ... Kết quả là nó thực sự kết nối, còn tình cờ gọi đúng cho Diệp Khuynh Trú! Diệp Khuynh Trú chằm chằm Diệp Vĩnh Hoan, lúc đờ như phỗng. Vốn luôn điềm tĩnh, nhưng , tâm trạng bỗng dâng lên một cơn sóng mạnh mẽ – chút khó chịu, còn chút chua xót.
Cố ý!
Tên nhóc ngốc chắc chắn cố ý! Cố tình để thấy tất cả những điều . Sợ rằng cách âm của khách sạn quá , nên còn đặc biệt gọi điện để phát trực tiếp cho .
Mặc dù logic gượng ép, nhưng lúc , Diệp Khuynh Trú thực sự thể nghĩ lý do nào khác.
Anh chậm rãi thở một , giọng bình tĩnh nhưng chút nặng nề:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-13-hieu-lam-nay-sinh.html.]
“Diệp Vĩnh Hoan.”
“...Cậu ghét ?”
Anh cũng nhảm cơ đấy.
Sau khi Diệp Khuynh Trú hỏi xong, Diệp Vĩnh Hoan lập tức cuống quýt đáp :
“Xin ! Nghe ngụy biện ... , ý là, giải thích ..”
còn kịp gì, Diệp Khuynh Trú lạnh lùng cắt ngang bằng một tiếng mỉa mai:
“Không cần xin , hiểu .”
Diệp Vĩnh Hoan cũng rõ bọn họ xung đột lợi ích.
Mọi thứ thuộc về "con cháu nhà họ Diệp" mãi mãi chỉ một – phần quyền thừa kế nhà họ Diệp, tài sản nhà họ Diệp, tình của nhà họ Diệp...
Dù mong đợi tình cảm từ cha quá nhiều, nhưng Diệp Vĩnh Hoan thì ? Diệp Tu Hiệt, Phó Thải Bình thì ?
Lòng là thứ thể kiểm soát, cán cân tình cảm cũng bao giờ công bằng, thể như một món đồ vật mà đem chia đều.
Cũng đúng thôi... Nếu ghét , đổ oan cho , khiến rơi xuống nước? Nếu ghét , giả vờ dị ứng để khiến cha Diệp trách móc ?
Diệp Khuynh Trú cụp mắt xuống, che cảm xúc sâu trong đáy mắt.
Có lẽ dạo gần đây, quá giới hạn, cho Diệp Vĩnh Hoan sinh phản cảm. Cậu tiện thẳng mặt , nên mới nghĩ cách để nhắc nhở ... Chỉ là ngoài ý , cánh cửa đẩy . Nếu , lẽ giữa bọn họ vẫn còn giữ chút thể diện cuối cùng. Vậy thì về như cũ .
Xét cho cùng, ngay từ khi trao nhầm, bọn họ vốn là cấm kỵ của .
Diệp Vĩnh Hoan:
Anh hiểu cái đéo gì mà hiểu?! mồm đấy, tại cho cơ hội giải thích?!
Thấy Diệp Khuynh Trú định rời , Diệp Vĩnh Hoan nghiến răng, hạ quyết tâm. Cậu chống mạnh tay lên tay vịn xe lăn, dồn hết sức nhấc m.ô.n.g lên, đổ về phía , lao thẳng về phía Diệp Khuynh Trú, cách một mét!
Diệp Khuynh Trú vốn , trong lòng đè nén đầy bực bội. ngay lúc đó, chợt thấy lưng vang lên một tiếng “bịch!”
Bất giác, lập tức đầu .
Giây tiếp theo, Diệp Vĩnh Hoan bấu chặt lấy thắt lưng của Diệp Khuynh Trú...
Cậu dùng ánh mắt oán hận thấu xương trừng trừng .
Diệp Vĩnh Hoan nghiến răng : “Hôm nay mà để chuyện, sẽ treo cổ tự tử ngay thắt lưng của !”
...
Cái thắt lưng hôm nay đúng là đủ chắc để treo thật.
Giọng vịt đực bên cạnh sững sờ cảnh tượng mắt, hiểu nổi tình huống bây giờ đang phát triển theo hướng quái gì.
Diệp Vĩnh Hoan trừng mắt Diệp Khuynh Trú.
Diệp Khuynh Trú cúi đầu Diệp Vĩnh Hoan.
Hai lặng lẽ đối đầu hơn hai mươi giây, cuối cùng, Diệp Khuynh Trú bắt đầu tháo thắt lưng.
Diệp Vĩnh Hoan kinh hãi: “Cậu cái gì đấy?!”
Diệp Khuynh Trú dù đang một chuyện mấy đắn, nhưng động tác vẫn thanh nhã, nét mặt vẫn điềm nhiên như :
“Nãy giờ chịu gì, tưởng thích cái thắt lưng , nên tháo xuống tặng .”
...Cuối cùng cũng chịu .
Diệp Vĩnh Hoan thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng thả lỏng hẳn.
Cậu nháy mắt hiệu với Diệp Khuynh Trú. Anh bắt theo ánh mắt sang giọng vịt đực bên cạnh:
“Đây là đồng minh mới của ? Tên gì?”
“À..... là Lôi Tùng, con trai của Phó Thái Bình”
Nói xong, Lôi Tùng đơ . Không hiểu tự dưng tự khai hết cả họ tên mặt Diệp Khuynh Trú. vì đầu óc nhạy bén lắm, nên cũng chẳng nghĩ nhiều.
Diệp Vĩnh Hoan bàng hoàng sự thành thật quá mức cần thiết của .
Cậu vội ho hai tiếng, giật mạnh thêm một cái thắt lưng của Diệp Khuynh Trú.
Diệp Khuynh Trú kéo lệch cả , đành đưa tay giữ lấy cái thắt lưng vốn tháo dỡ một nửa. Sau đó, cúi mắt xuống, ánh sâu thẳm xoáy . “Cậu còn lo chuyện với khác?! ngã lăn đất mà cũng thèm đỡ dậy! Cậu quan tâm nữa đúng ?!”
Diệp Khuynh Trú nhướng mày, nhàn nhạt đáp:
“ từng quan tâm lúc nào ?”
Đối mặt với Diệp Khuynh Trú, Diệp Vĩnh Hoan lúc nào cũng thể mặt dày trò chút áp lực: “Trước đây còn bế khắp nơi, mà giờ mặc kệ bẹp sàn nhà lạnh lẽo. Đồ đàn ông dễ lòng.”
Diệp Khuynh Trú giả vờ lóc, thái dương giật giật:
“Là chính tự rạp xuống sàn. Hơn nữa –” Anh hít sâu một , cúi xuống xách Diệp Vĩnh Hoan lên, động tác thô bạo nhưng cũng tuyệt đối thể gọi là dịu dàng, thẳng tay đặt xe lăn.
“...Lúc thì thích , lúc thì ghét , lúc thì đòi sống c.h.ế.t đội trời chung, lúc bắt quan tâm ... Rốt cuộc ai mới là kẻ dễ lòng hả?”
Diệp Khuynh Trú nghiến răng .
Diệp Vĩnh Hoan vẫn nắm chặt thắt lưng của , lí nhí lầm bâm:
“Dù cũng , đàn ông.”
chỉ là một thiếu niên đến mười tám tuổi, chân tiện – yếu đuối! Bất lực! Đáng thương!