Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 10: Uống Thuốc
Cập nhật lúc: 2025-11-05 02:56:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gia đình của Diệp Vĩnh Hoan là một gia đình tái hôn. Trên con gái riêng của cha dượng, còn một em trai là con chung của và cha dượng.
Vị trí của trong nhà vô cùng lúng túng, lâu dần, trở thành ít .
khi đó, Diệp Vĩnh Hoan vẫn đến mức mắc bệnh. Chứng xa cách của , tất cả đều bắt đầu từ một tên Tần Nguyệt Huy.
Tần Nguyệt Huy ngoại hình thanh tú, tính cách ôn hòa, thành tích học tập xuất sắc, là lớp trưởng của lớp khi . Rất nhiều nữ sinh thích , nhưng bao giờ kiêu ngạo, luôn nhẹ nhàng từ chối họ, khuyên họ rằng hiện tại nên tập trung việc học, chuyện yêu đương để khi nghiệp tính.
Cách từ chối những các nữ sinh giảm bớt thiện cảm với , mà ngược , họ như tiếp thêm động lực, càng cố gắng học tập hơn, càng bản xứng đáng với .
Hắn gần như là hoàng tử trong lòng tất cả thiếu nữ tuổi học trò!
Thế nên dù Tần Nguyệt Huy thu hút bao nhiêu nữa, nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn cảm thấy đây mới là thái độ yêu đương tích cực và đúng đắn.
Diệp Vĩnh Hoan cũng thích Tần Nguyệt Huy. Cậu sớm nhận xu hướng tình cảm của giống khác, nhưng chính nhờ gặp , mới chắc chắn rằng bản thật sự thích con trai.
Tần Nguyệt Huy quá ưu tú, giống như vầng trăng thanh cao bầu trời. Mỗi ngày thấy , Diệp Vĩnh Hoan càng thích hơn một chút. Ngay cả bóng tối mà gia đình mang đến cho cũng vì gặp ở trường mà tan biến phần nào.
Những ngày đến trường trở thành thời gian hạnh phúc nhất của Diệp Vĩnh Hoan.
Tần Nguyệt Huy là lớp trưởng, mỗi giúp cán sự bộ môn phát bài kiểm tra hoặc vở bài tập, khi đến chỗ Diệp Vĩnh Hoan, thường cạnh bàn , vài câu hoặc xoa nhẹ lên đầu .
Khoảng thời gian đó, Diệp Vĩnh Hoan thậm chí còn trở nên cởi mở hơn . Dù ngoài miệng giả vờ khó chịu, than phiền: "Lớp trưởng, đừng xoa đầu con trai, sẽ cao lên !"
lưng, vì câu "tóc mềm, sờ thích" của Tần Nguyệt Huy mà ngày nào cũng gội đầu sạch sẽ.
Càng ngày, Diệp Vĩnh Hoan càng chắc chắn tình cảm của dành cho Tần Nguyệt Huy. Mỗi với dáng cao ráo bên cạnh bàn , dâng lên một loại khát vọng khó tả, một khao khát mãnh liệt ôm chặt lấy .
"Sao thế?"
Tần Nguyệt Huy , chạm ánh mắt của , sững .
"Không... gì, vệ sinh!" Diệp Vĩnh Hoan hoảng hốt dậy, ngay lúc chuông học vang lên, vội vã rời khỏi lớp.
Trong nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh nhưng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng vẫn thể phát tiết.
Cậu trốn góc phòng chứa đồ trong nhà vệ sinh, dùng móng tay cào lên bức tường sơn trắng những vết dài.
Tần Nguyệt Huy, thích .
Khi câu tỏ tình , suy nghĩ quá nhiều... Trong trường nhiều thích Tần Nguyệt Huy, cũng để tên, sẽ chẳng ai đó là .
quên mất, đây là nhà vệ sinh nam.
Lũ con trai với trí tò mò vô tận bắt đầu truy lùng xem ai là kẻ dòng chữ đó, tên con trai nào thích "nam thần" của trường. Vì chuyện , chúng ít trêu chọc Tần Nguyệt Huy.
Hắn chỉ mỉm , thản nhiên đáp: "Làm , con trai nào thích chứ?"
"Có ai tỏ tình với ?" Một bạn cùng lớp tò mò hỏi.
Tần Nguyệt Huy suy nghĩ một chút: "Chắc là... ."
Diệp Vĩnh Hoan thấy cuộc trò chuyện , chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, hoảng loạn thôi. Cậu lén xóa dòng chữ đó, nhưng sợ sẽ càng thu hút sự chú ý của đám bạn. Cậu đành chờ khi nào bớt tò mò mới hành động.
kịp đợi đến ngày đó, sự thật phơi bày theo cách bất ngờ nhất.
Giờ thể d.ụ.c giữa buổi, một nhóc nhỏ con chặn mặt Diệp Vĩnh Hoan, hất cằm hỏi: "Diệp Vĩnh Hoan, mà thích con trai? Cậu ghê tởm quá, bệnh ?"
Diệp Vĩnh Hoan lập tức sững sờ, ngờ chuyện bại lộ nhanh như . Khoảnh khắc đó, sự hoảng loạn mặt thể che giấu, ai cũng nhận ngay điểm đáng ngờ.
Mọi xung quanh bắt đầu vây , xì xào bàn tán.
"Dòng chữ đó thật sự là ? Vậy thì cũng mặt dày quá !"
"Diệp Vĩnh Hoan đúng là đồng tính ? Nghĩa là thích con trai ?"
"Thích Tần Nguyệt Huy á? là xui xẻo cho Tần Nguyệt Huy, một thằng con trai để mắt đến!"
“Tránh xa nó ! Cha đồng tính là bệnh, lỡ lây thì xong đời!”
Đám đông lập tức tản , ai nấy như thể đang thấy một thứ dịch bệnh đáng sợ.
Xung quanh Diệp Vĩnh Hoan đột nhiên trống trơn, như thế đang một sân khấu phi lý, còn ánh đèn sân khấu chói chang đang rọi thẳng .
"Tránh xa nó ! Mọi , mau tránh xa nó !" Thế giới của Diệp Vĩnh Hoan bỗng chốc trở nên trống rỗng...
Cậu rơi tình trạng cô lập . Vốn dĩ do cảnh gia đình, trầm lặng, hướng nội. Đến khi rơi tình cảnh , thậm chí còn đủ can đảm để giải thích, chỉ thể c.ắ.n răng chịu đựng sự bắt nạt nơi trường học.
Lúc đầu vẫn còn đỡ, chỉ cố ý né tránh , nếu vô tình chạm thì sẽ lập tức tỏ ghê tởm.
vẻ như mức độ đó vẫn đủ để tổn thương . Dù thì cũng thể rụt về chiếc vỏ của , tiếp tục một con ốc sên nhỏ bé, nhút nhát và cô độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-10-uong-thuoc.html.]
Thế nên, những hành vi nhắm ngày càng trở nên quá đáng hơn.
Sau khi rời khỏi lớp, bạn cùng lớp sẽ cố tình vứt hết sách vở, dụng cụ học tập của , rằng đồ của virus.
Sau đó, họ còn ném bàn ghế của ngoài sân thể dục, lúng túng tìm kiếm khắp nơi ầm lên chế giễu.
Quá đáng nhất là một , Diệp Vĩnh Hoan nhốt trong nhà vệ sinh, tạt nước lên , còn rằng họ chỉ đang giúp "tẩy rửa" mà thôi.
Sau đó, một nhóm tiếp cận , tỏ thấu hiểu, rằng họ bạn với .
Diệp Vĩnh Hoan dè dặt chấp nhận tình bạn , bất kể họ gì, đều theo. Để cùng, nhận tất cả chỉ là một trò lừa gạt.
Bọn họ : "Bọn thực sự bạn với , nhưng chẳng bệnh ? Vậy thì bọn giúp chữa bệnh nhé, thế mới đúng là bạn bè chứ?"
Diệp Vĩnh Hoan im lặng một lúc, hỏi: "Chữa thế nào?"
Những kẻ đó hì hì, : "Cậu đưa tay đây, bọn giúp cạo gió."
Diệp Vĩnh Hoan thấy bọn họ lấy một con d.a.o nhỏ, hoảng sợ từ chối. Sau đó, bộ mặt thật của nhóm lộ rõ, họ lớn tiếng tuyên truyền rằng chữa bệnh, rằng vốn dĩ là một kẻ biến thái.
Từ đó, Diệp Vĩnh Hoan bao giờ tin lòng của khác nữa – ngoại trừ Tần Nguyệt Huy.
Không chỉ vì trong lòng vẫn thích Tần Nguyệt Huy, mà còn vì kể từ khi chuyện bại lộ, là duy nhất bằng ánh mắt kỳ thị. Hắn vẫn đối xử với như , thậm chí khi bắt gặp bắt nạt, còn giải vây.
Tần Nguyệt Huy sẽ chặn những kẻ lê đôi mách , dịu dàng : "Đừng về Diệp Vĩnh Hoan nữa."
Hoặc: "Đừng đối xử với Diệp Vĩnh Hoan như , đó của ."
Giữa những năm tháng trung học u ám, là tia sáng duy nhất của .
Cậu vẫn thích Tần Nguyệt Huy, nhưng còn dám nữa. Cậu vẫn cố gắng đuổi theo bước chân , mong rằng thể cùng thi một trường đại học. đêm kỳ thi đại học, Tần Nguyệt Huy hẹn đến lớp học, đưa cho một chiếc hộp: "A Hoan, tặng một món quà, về nhà nhớ mở nhé. Với cả... cố lên trong kỳ thị!"
Có lẽ vì Tần Nguyệt Huy che giấu quá hảo, cũng lẽ vì nụ của quá dịu dàng, nên Diệp Vĩnh Hoan hề nhận chút ác ý nào. Cậu thậm chí còn chìm đắm trong niềm hạnh phúc vì thích tặng quà. khi mở hộp , m.á.u trong như đông .
Bên trong là một bộ nội y nữ, phía đặt một tấm thiệp.
Tay run rẩy nhặt tấm thiệp lên, nét chữ đó thanh thoát, là kiểu chữ mà từng chép vô trong quãng thời gian yêu thầm.
Chính là chữ của Tần Nguyệt Huy, quen thuộc đến mức tài nào tự lừa dối .
Huống hồ, những dòng chữ tấm thiệp như từng nhát d.a.o sắc bén, đ.â.m xuyên qua tim .
Trên đó chỉ vỏn vẹn sáu chữ.
Thích ? Đồ biến thái ghê tởm.
Cả đời , Diệp Vĩnh Hoan cũng thể hiểu .
Tần Nguyệt Huy, tại với ?
kể từ ngày hôm đó, bao giờ gặp Tần Nguyệt Huy nữa.
Cậu thi trượt đại học, gia đình cho phép học . Diệp Vĩnh Hoan quyết định bỏ nhà , học lớp 12, thi đại học thêm nữa. Thế nhưng, đó biến mất khỏi thế giới của .
Cho đến khi xuyên một cuốn tiểu thuyết.
Diệp Vĩnh Hoan chằm chằm gương mặt quen thuộc – vẫn y hệt như lúc họ chia ly năm đó.
Tần Nguyệt Huy, là ?
Cậu hồn , thấy đối diện mỉm với , đó chào một tiếng.
Diệp Vĩnh Hoan biểu cảm gì, chỉ nghi hoặc về phía .
Lúc , Diệp phu nhân bước , thấy đang trai đó, còn trai thì lên, dường như tiến gần . Bà vội vã bước tới, giới thiệu: "Hoan Hoan, để giới thiệu cho con. Đây là Nhạc Thanh, đây là hàng xóm của bà ngoại. Hồi nhỏ con thích chơi với , còn nhớ ?"
Nhạc Thanh đúng lúc tiếp lời: "A Hoan lớn thế ? Còn nhớ Nhạc Thanh ? Hồi bé... em thích đó."
Không vì gương mặt khiến Diệp Vĩnh Hoan cảnh giác , nhưng cứ cảm thấy đang cố tình nhấn mạnh cụm từ "hồi bé thích". Diệp Vĩnh Hoan vô tội Nhạc Thanh: " quen , cũng thể nào thích . thích kiểu như Khuynh Trú cơ!"
Nhạc Thanh: "..."
Dạ Khuynh Trú: "..."
Thực chỉ hai họ, mà cả căn phòng đồng loạt đầu Diệp Vĩnh Hoan.
Cậu cũng hiểu như . Đối diện với gương mặt , sự nhút nhát và tự ti từng của bỗng sụp đổ , đó là những chiếc gai nhọn hoắt dựng lên để bảo vệ bản .
Nhạc Thanh thẳng thừng gạt phăng thể diện, sắc mặt chút gượng gạo. Hắn ngừng hai giây, cố gắng mỉm : "Không , dù cũng hơn mười năm . Sau tiếp xúc nhiều hơn, A Hoan sẽ nhớ cảm giác đây thôi."
Diệp Vĩnh Hoan sang Dạ Khuynh Trú: "Không cần, chỉ chơi với Khuynh Trú thôi." Bên cạnh, Dạ Khuynh Trú giật nhẹ khóe mắt.
Anh liếc , dậy, nhanh chóng nhét một viên t.h.u.ố.c miệng , đó rót nước đưa qua: “Uống t.h.u.ố.c ."