Chương Đặng nhìn màn hình máy điện thoại cá nhân đen sì của mình, trong một thoáng đầu toàn là dấu hỏi chấm. Hắn biết thời gian gần đây, tổng giám đốc có thu một người làm mới, hình như là nhân viên chăm sóc thú cưng tại nhà. Chính tay hắn là người điều tra lý lịch của cô ta, vô cùng sạch sẽ. Nhưng cũng chính là bởi lý lịch vô cùng sạch sẽ nên hắn không thể không nghi ngờ cô ta.
Ai mà biết, tổng giám đốc sau khi nhận được lý lịch điều tra của cô ta, liền đồng ý nhận cô ta vào làm. Chắc chắn là chê mạng mình quá dài, tìm người tới giết.
Hắn khuyên không được, chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận, đứng phía sau âm thầm phái người giám sát cô ta.
Hắn còn tưởng tổng giám đốc sẽ chơi trò gậy ông đập lưng ông, để cô ta vào nhà rồi âm thầm quan sát, lấy cô ta đánh bại kẻ phía sau. Không ngờ... thật không ngờ, ngay cả số điện thoại cá nhân của hắn cũng bị tiết lộ mất.
Ê... khoan đã, trọng tâm, hình như không đúng!
Hơn một giờ rồi, tại sao người làm kia vẫn còn ở nhà tổng giám đốc? Hơn nữa, tổng giám đốc đã về nhà từ ba tiếng trước rồi, nếu cô ta ở nhà tổng giám đốc, sao cô ta lại không biết? Tại sao lại phải gọi điện hỏi anh ta? Còn nữa, tại sao hắn lại nghe ra sự lo lắng cùng sợ hãi lẫn trong giọng nói của cô?
Cô ta lo lắng cho tổng giám đốc?
Không, chắc chắn cô ta sợ tổng giám đốc gặp chuyện trong tay người khác, cô ta không thể phát huy thực lực.
Hừ, làm điệp viên mà còn phạm phải lỗi cơ bản này. Cô ta lấy đâu ra tự tin có thể xử được tổng giám đốc nhà hắn chứ!
Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng rồi.
Lưu Chước ném điện thoại về lại mặt bàn, ôm chặt Bạch, hai mắt dưng dưng như sắp khóc đến nơi: "Chủ nhân của em về nhà rồi à?"
Cô không tin, rõ ràng cô nằm ngủ ở phòng khách, nếu như Ngôn Xuyên về nhà, không có lý do gì anh không gọi cô dậy. Nhưng trợ lý của anh nói anh đã về nhà rồi... chẳng lẽ, anh gặp chuyện nhưng trợ lý không biết? Vậy thì nguy to...
Mập
Cô đứng bật dậy, kéo theo Bạch, gấp gáp chạy về phía cửa: "Không được, chị phải thử đi tìm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/9.html.]
Nếu như tìm không thấy, cô phải lập tức báo với Chương Đặng.
Lưu Chước hốt hoảng túm theo Bạch chạy ra cửa, nhưng ngay khi nhìn thấy đôi giày đặt ngay ngắn trước cửa, cô lại giống như bị ấn nút tạm dừng.
Giày... giày của anh ấy ở nhà?
Cô xoay người, nhìn về phía cầu thang. Vậy tức là, anh ấy thật sự đã trở về rồi, tại sao anh ấy trở về nhưng không gọi cô dậy? Hại cô lo lắng một phen.
Trái tim bị treo cao cuối cùng cũng được đặt xuống, Lưu Chước thở phào nhẹ nhõm, xoa cái đầu bông xù của Bạch, mỉm cười: "Anh ấy về rồi, anh ấy không bị sao cả, tốt quá."
"Nếu như anh ấy trở về rồi, vậy thì chị về trước nhé, ngày mai lại gặp em..."
Ngôn Xuyên nhìn chằm chằm bảng kế hoạch trên màn hình máy tính, cau mày, xoa xoa mi tâm nhức mỏi. Đột nhiên, nhận được điện thoại từ trợ lý, phiền chán bắt máy: "Nói."
"Tổng giám đốc, có chuyện này, tôi nghĩ mình cần thông báo với anh..."
"..."
Ngôn Xuyên lặng người, hàn khí ngàn năm quanh thân lạnh lẽo vô cùng, đột nhiên chậm rãi biến mất. Ánh mắt cũng dựa theo lời kể của trợ lý, chậm rãi biến hóa.
"Tổng giám đốc, anh có cảm thấy kỳ quái không? Tại sao cô ta lại có số điện thoại cá nhân của tôi, tại sao lại gọi điện cho tôi chỉ để hỏi thăm tin tức nhàm chán kia của anh? Liệu cô ta có bị ngu không?"
"Ngu ngốc không ai bằng."
Chương Đặng: "..."