Phản Diện Ôm Chặt Không Buông - 7

Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:43:29
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không gian tối tăm, mùi m.á.u nồng đậm, chất lỏng đỏ chót tanh tưởi không ngừng trào ra từ khuôn n.g.ự.c vững trãi. Không, cô không thể để nó tiếp tục tiếp diễn, cô phải làm gì đó, phải ngăn nó lại.

 

Lưu Chước lao nhanh về phía trước, chẳng biết cô lấy tốc độ ấy từ đâu, chỉ trong một cái chớp mắt, đã có thể chạy từ cửa nhà đến cầu thang, rồi nhảy thêm mấy bước, xuất hiện trước mặt Ngôn Xuyên. Ngay lúc anh không kịp phản ứng, hay tay cô vươn ra, đè chặt lên n.g.ự.c anh, cô dùng lực mạnh đến nỗi, cả người anh mất thăng bằng, ngã ngửa về phía sau.

 

Ngôn Xuyên: "..."

 

Trong mắt cô từ đầu đến cuối đều nhuốm đầy đau đớn. Anh có thể nhìn thấy rõ khuôn n.g.ự.c dính đầy m.á.u tươi của bản thân bên trong mắt cô.

 

Ngôn Xuyên nhíu mày, nắm lấy hai tay đang không ngừng run rẩy của cô, siết chặt.

 

"A!" Lưu Chước như bừng tỉnh từ cơn mơ, chớp mắt liền phát hiện cô đang đè Ngôn Xuyên trên cầu thang, hai tay ấn chặt lồng n.g.ự.c anh, không cho anh cử động. Biểu cảm trên mặt anh không còn chút kiên nhẫn nào, bàn tay dùng lực mạnh đến nỗi giống như muốn siết nứt tay cô.

 

Lưu Chước hoảng hốt rùng mình, nhanh nhẹn lao xuống khỏi người anh, thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu tạ tội: "Xin lỗi... xin lỗi, tôi không cố ý."

 

Còn tưởng cô sẽ bị anh rủa xả một trận sau đó ném người ra ngoài, kế hoạch trả thù của cô còn chưa kịp thực hiện đã c.h.ế.t từ trong trứng. Ai ngờ, Ngôn Xuyên chỉ nhìn cô chằm chằm, sau đó hừ lạnh một tiếng đứng dậy. Anh chỉnh lại quần áo ngay ngắn, ném cho cô bóng lưng thẳng tắp, rầm một tiếng đóng sập cửa, rời khỏi nhà trong ánh mắt thất thần của cô.

 

Lưu Chước: "..."

 

Đáng chết! Cô làm ra chuyện quỷ quái gì thế này? Trời đất ơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/7.html.]

 

Lưu Chước sống không bằng chết, không ngừng đập đầu mình vào lan can. Bạch chẳng biết từ khi nào đã chạy tới bên cạnh cô, lao vào lòng cô. Nó đưa mũi mình kề sát vào phần lan can, đỡ cho đầu cô không bị đập đau.

 

Cô nhìn Bạch, nước mắt lại trào ra trong vô thức. Con chó hiểu chuyện, đáng yêu như này, mà kiếp trước chính cô tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t nó.

 

"Hu hu, Bạch, chị xin lỗi, chị xin lỗi em nhiều lắm."

 

Ngôn Xuyên đứng thẳng người trước cửa nhà, yên tĩnh nhìn trời. Khí chất lạnh lẽo bao phủ quanh thân khiến không gian xung quanh anh cũng trở nên lắng đọng. Không ai có thể nhìn ra anh đang suy nghĩ gì. Anh cứ đứng như vậy thêm một lúc, đôi mắt đặt về phía mặt trời nhiều thêm một tia không nắm chắc.

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mập

 

Hôm nay Ngôn Xuyên đi làm, Lưu Chước tiếp tục một người một chó sinh hoạt trong căn nhà mấy chục tỷ này. Cô đã sống ở đây hơn năm năm, cô hiểu rõ hơn ai hết từng góc nhỏ trong căn phòng. Giữa trưa, sau khi cho Bạch ăn cơm xong, một người một chó nằm ngoài sân phơi nắng. Góc sân nhỏ không quá rộng, chỉ được khoảng hai trăm mét vuông, trồng toàn cỏ nhật.

 

Cô nghe nói đây là hiện trạng mặc định khi chủ đầu tư giao bán căn nhà, sau đó, chủ nhân có thể toàn quyền cải tạo mảnh sân này thành dáng vẻ mong muốn. Lưu Chước chậc lưỡi, vuốt ve cái đầu bông xù của Bạch, nhỏ giọng thủ thỉ: "Chủ nhân của mày, nhàm chán thật đấy."

 

Kiếp trước, cô chỉ chăm chăm vào nhiệm vụ của bản thân, không hề để ý đến khoảng sân nhỏ này, nhớ lại thì, đến tận cuối cùng, cô cũng không rõ, mảnh sân này có thay đổi gì không.

 

Nếu cứ để như vậy, quả thật đơn điệu quá rồi.

 

"Nếu như chị xin chủ nhân của em trồng thêm cây ở đây, em cảm thấy, liệu anh ta có đồng ý không?"

Loading...