Theo như kiếp trước thì vào đầu tháng sau sẽ có một cơn bão vô cùng lớn đổ bộ vào thành phố. Bởi vì bão mà toàn bộ mọi hoạt động đều bị đình trệ, điện nước mạng sóng đều bị gián đoạn. Khu trọ rẻ tiền của Lưu Chước nằm trong vùng bị ảnh hưởng nặng nhất, vì thế mà cô mất hơn một tuần không thể đi làm. Sau đó cô được anh đề nghị tới chỗ anh ở luôn.
Mập
Hay là, cô cứ thuận theo tự nhiên.
Lưu Chước ngẩng mặt lên nhìn trời, trong đầu là vô số suy tính.
Ngôn Xuyên đứng trước cửa sổ sát đất, đưa mắt nhìn về cổng lớn. Kia là nơi Lưu Chước rời đi, cũng là nơi cô sẽ xuất hiện vào sáng mai.
Bạch không biết từ chỗ nào, chạy tới bên cạnh anh, không ngừng ủi vào chân anh, làm nũng.
Anh hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm con ch.ó cưng của mình, nở nụ cười lạnh: "Mày vô dụng."
Bạch dường như nhận ra ý tứ trách móc trong câu nói của anh, ngoan ngoan ngồi xuống dưới chân anh, đưa mắt nhìn về phía cửa. Cái đuôi bông xù rũ dài dưới nền gạch, chốc chốc lại phe phẩy. Dáng vẻ an phận thủ thường, chấp nhận sự thật.
Sáng hôm sau, Lưu Chước đúng giờ xuất hiện trước cửa cổng nhà của Ngôn Xuyên, vốn định đưa tay bấm chuông cửa, không ngờ cổng đã tự động mở. Kiếp trước cô không hề chú ý, giờ mới nhận ra điểm này có phần bất thường. Cô nhịn không được ngó về phía camera an ninh gắn trước cổng. Hay là nơi này có gắn cảm biến nhận diện khuôn mặt? Thấy cô là nó có thể tự động mở ra?
Ngôn Xuyên đứng trước cửa sổ trời, nhìn dáng vẻ nhòm ngó của Lưu Chước, mặt lạnh như tiền đá vào m.ô.n.g Bạch. Một người một chó, vẫn đứng ở vị trí ấy, giống hệt như tối qua, dường như chưa từng rời khỏi.
"Ngu ngốc hệt như mày."
Bạch không đồng tình, rên ư ử hai tiếng, sau đó quay đầu, chạy xuống dưới nhà, chỉ để lại cho chủ nhân của nó một cái m.ô.n.g lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/6.html.]
Ngôn Xuyên trầm mặc nhìn nó, lại nhìn cô gái vẫn còn liếc ngang liếc dọc trước cửa nhà mình, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Chó lớn lao nhanh từ trong nhà ra, chạy như bay trên thảm cỏ trước sân, nhào về phía Lưu Chước. Cô theo bản năng dang tay, ôm chặt lấy nó vào lòng. Một tay cô ôm gáy nó, một tay không ngừng xoa vùng má lông xù, mỉm cười: "Nhóc, nhớ chị không?"
Bạch thè lưỡi l.i.ế.m má cô hai cái, đáp lại câu hỏi của cô.
Lưu Chước bị nhột, cười ha hả, xoa xoa đầu nó: "Được rồi, nhóc đã ăn sáng chưa? Để chị lấy đồ ăn cho nhóc nha."
Một người một chó tiến vào trong nhà, vừa đúng lúc Ngôn Xuyên ăn mặc chỉnh tề bước xuống cầu thang. Tây trang thẳng thớm, một màu đen tuyền quyền lực kết hợp với dáng người cao lớn cùng khí chất bá đạo, cực kì hút mắt người khác. Lưu Chước nhìn anh đến thất thần, mặc cho chú chó dưới chân đang không ngừng ủi vào sườn đùi, cô vẫn không phản ứng.
Ngôn Xuyên vô cùng nhạy cảm với ánh mắt của người khác, đương nhiên phát hiện ra cô đang nhìn mình từ đầu. Mặc dù bình thường cô cùng thường lén lút quan sát anh, nhưng nhìn đến mức trắng trợn thế này thì là lần đầu tiên.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, phát hiện, thứ cô nhìn chằm chằm, lại chính là n.g.ự.c áo của anh.
Ngôn Xuyên nhíu mày. Ngực áo của anh có dính gì sao?
Anh theo bản năng nhìn xuống n.g.ự.c áo của bản thân, ngoài chiếc móc áo hình con ong đính đá đang không ngừng phản xạ ánh sáng ra thì không có gì khác thường, hay là... cô nhìn trúng nó?
Ngôn Xuyên động tay, năm ngón tay thon dài mạnh mẽ chậm rãi miết nhẹ móc áo đắt tiền.
Lưu Chước đột ngột hét lớn: "Không được!"