"Cô xong chưa?" Bên tai đột nhiên vang vọng âm thanh không chút kiên nhẫn của anh.
Lưu Chước giật mình, thả Bạch trong lòng ra. Cô không biết anh đã xuất hiện ở đó từ lúc nào. Cô gấp rút nhìn anh, lại liếc nhìn đồng hồ. Đến giờ tan làm rồi, hoá ra anh mãi không thấy cô cuốn xéo nên tới đuổi.
Cô đứng dậy, chỉnh lại quần áo nhăn nheo, phủi lông chó dính bên trên, cười trừ: "Xong rồi, xong rồi ạ, tôi về ngay đây."
Lưu Chước gấp gáp sắp đồ rời đi, không hề nhận ra Ngôn Xuyên phía sau đang dùng ánh mắt kì quái nhìn cô chằm chằm.
Cô rời khỏi tiểu khu nhà anh, bắt một chiếc taxi trên đường, trở về địa chỉ trọ thuê tạm của bản thân.
"Bác tài, đường này không phải trở về Thanh Tây?" Lưu Chước tinh ý nhận ra điểm khác biệt, cô đề phòng nhìn tài xế.
Người tài xế cười nhẹ: "Lão đại có chuyện muốn tìm cô."
Lưu Chước: "..."
Không cần dùng đến não cô cũng có thể hiểu "lão đại" trong câu nói của y là ám chỉ ai. Lục Bạch, tên khốn đó lại muốn tìm cô làm gì?
Địa điểm gặp mặt là phòng Vip của một quán trà trong ngõ nhỏ. Cô biết quán trà này, đây là do Lục Bạch tự mở, có thể yên tâm về vấn đề bảo mật.
Lưu Chước đi theo chỉ dẫn của nhân viên, tiến vào trong phòng bao. Lục Bạch ngồi trên ghế, nhàn nhã uống trà, thấy cô tiến vào, lập tức nở nụ cười thân thiện: "Lưu Chước, tới rồi đấy hả?"
Lưu Chước nhìn hắn chằm chằm, thầm khinh bỉ trong lòng. Tại sao Lục Bạch của năm năm trước, toàn bộ mục đích âm hiểm đều hiện rõ trên mặt nhưng cô lại không hề nhận ra? Vẫn còn cun cút nghe theo chỉ dẫn của hắn?
Cô không kiên nhẫn nhìn hắn: "Tìm tôi có chuyện gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/5.html.]
Mập
"Mấy ngày nay không liên lạc được với cô, tôi quan tâm cô không được sao?"
"Vậy thì tôi phải cảm ơn lão đại rồi. Cảm ơn vì đã quan tâm tôi, tôi vẫn bình thường, mọi thứ đều thuận lợi."
"Thế thì tốt." Lục Bạch cười, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô nửa giây.
"Có điều, lão đại còn tìm gặp tôi bất ngờ như thế này, tôi không chắc có giấu được thân phận trước mặt Ngôn Xuyên nữa hay không. Anh biết tên đó ranh mãnh thế nào mà. Tôi không muốn công sức bỏ ra bị đổ bể."
"Điều này cô cứ yên tâm, tôi chỉ muốn xác nhận cô vẫn ổn. Cô nên nhớ, tôi sẽ luôn ở phía sau, hậu thuẫn cho cô. Cần gì, cô cứ nói với tôi."
"Tôi hiểu, tuy nhiên khoảng thời gian này chúng ta vẫn nên cắt đứt liên lạc trước thì hơn, đợi tình hình ổn định, tôi sẽ chủ động liên lạc với anh, tránh bị Ngôn Xuyên phát hiện."
Lục Bạch dùng ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn cô, tiến đến bên cạnh, vỗ nhẹ lên vai cô: "Lưu Chước, cực khổ cho cô rồi. Xong nhiệm vụ lần này, tôi sẽ thực hiện đúng lời hứa của mình, trả tự do cho cô. Cô sẽ được sử dụng danh tính của bản thân, làm những điều mình thích."
Lưu Chước chỉ cười không đáp.
Lời này của hắn, chỉ có thể lừa được cô của kiếp trước mà thôi.
Rời khỏi quán trà, Lưu Chước được trả về với căn phòng trọ nhỏ của bản thân. Nằm trên giường, cô không ngừng suy nghĩ. Nếu bỏ trốn, quả thật quá lời cho tên khốn Lục Bạch kia. Nhưng nếu trả thù, một mình cô quả thật không đủ sức.
Người duy nhất có thể giúp được cô...
Vòng tay ấm áp kia quá chân thật, đôi mắt đau đớn kia quá ấn tượng, giọng nói âm lãnh kia lại quá mờ ảo. Cô thật sự không thể phân biệt được, đâu là thật, đâu là mơ.
Ngôn Xuyên... cô có thể dựa vào anh ta được hay không?