Lưu Chước vốn là con người mạnh mẽ, chính bản thân cô cũng sẽ không để bản thân quy luỵ quá lâu. Cô hít sâu một hơi, lau đi nước mắt trên má, sốc lại tinh thần, hạ quyết tâm. Kiếp này, cô sẽ không mắc phải bất kì sai lầm nào nữa.
Bạch được cô tắm vô cùng cẩn thận, bình thường Bạch rất bài xích với việc đi tắm, nhưng lần này, có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng không vui của cô, sợ cô buồn nên nó cực kì phối hợp. Ngồi trong bồn tắm cực kì ngoan, chốc chốc lại vươn đầu lưỡi l.i.ế.m hai bên má cô, an ủi cô.
Lưu Chước bật cười, xoa cái đầu lông toàn bọt của nó: "Được rồi, chị không sao, không cần an ủi chị."
Bạch lè lưỡi, lắc lắc cái đuôi ướt nhẹp của mình khiến bọt nước b.ắ.n tung toé khắp nơi. Khó khăn lắm cô mới tắm xong cho nó, nhìn lại nhà tắm, không khác gì vừa trải qua bãi chiến trường. Bình thường cô sẽ nhịn không được mắng nó mấy cái, nhưng giờ lại muốn cảm ơn nó.
Bạch dù hơi quậy một chút, nhưng quả thật rất hiểu lòng người, bảo sao lại được làm chó cưng của tên mặt lạnh kia.
Lưu Chước phát hiện, bản thân đang đứng trước hai con đường rộng.
Cô không còn muốn thực hiện kế hoạch của Lục Bạch nữa, vậy nên, công việc này, thật ra cô cũng không cần làm. Cô có thể xin nghỉ bất cứ lúc nào, sau đó, mang theo đống tài sản cùng danh tính của mình, lặn vào dòng người. Mặc dù không thể quang minh chính đại sống tiếp, nhưng nói theo một cách nào đó, cô cũng đã đạt được tự do.
Hoặc là, cô tiếp tục giả vờ làm theo kế hoạch của Lục Bạch, trả thù hắn ta, sau đó, tự mình đoạt lấy tự do mà mình mong muốn.
Cách thứ hai, chứa đựng bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiêu khó khăn, cô là người hiểu rõ nhất. Nhưng, cho dù kiếp này hắn chưa kịp làm gì cô, thì ý định lợi dụng cô rồi trừ khử cô của hắn là có thật. Ăn quả đắng mà không trả lại, không phải phong cách của cô.
Mập
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/4.html.]
Cô ôm lấy Bạch, thủ thỉ: "Em cảm thấy chị nên làm sao?"
Bạch ư ử hai tiếng, dụi dụi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng thè lưỡi, l.i.ế.m vành tai cô một cái.
Lưu Chước bật cười khúc khích: "Nhóc con, nhột chị."
Lưu Chước nhận lương cao của Ngôn Xuyên, làm nhân viên chăm sóc thú cưng đặc biệt tại nhà cho Bạch. Thật ra ngay từ đầu cô cũng không ngờ được mình có thể thuận lợi tiếp cận anh như thế.
Cô vốn tính kế bắt cóc Bạch, sau đó lấy lý do trả lại chó để làm quen với anh trước. Sau này mới dần dần tiếp cận anh, rồi đoạt lấy sự tin tưởng của anh. Giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết tình báo trên mạng vậy đó. Cô nào ngờ, Bạch lại rất quấn cô, sau khi cô đưa nó cho Ngôn Xuyên thì nó làm mình làm mẩy, kết quả Ngôn Xuyên phải chủ động liên hệ với cô, thuê cô làm nhân viên chăm sóc thú cưng tại nhà với giá cao.
Thời điểm hiện tại, cô mới bắt đầu công việc được hơn một tuần, mỗi ngày đúng giờ đi làm đúng giờ về. Cô nhớ ở kiếp trước, phải hơn một tháng sau cô mới dọn tới nhà anh, ở phòng ở cho người làm. Lý do thì là tháng sau có bão lớn, mất hơn một tuần cô không thể tới, Ngôn Xuyên chịu không nổi nữa, trực tiếp ra lệnh cho cô dọn tới ở cùng anh ta.
Kiếp trước cô mừng không hết, còn đang không biết phải thực hiện bước tiếp theo thế nào, anh vừa đề nghị, cô liền dọn tới ở luôn.
Kiếp này... cô nên trốn trước khi bão tới hay chờ bão tan mới trốn đây?
Lưu Chước nhìn Bạch trong lòng, thở dài. Cô vẫn là không nỡ rời xa nó.