"Ông chủ tự tin quá nhỉ, anh có muốn cá cược không? Tôi cá là cửa kính của anh sẽ không trụ nổi qua đêm nay."
"Ừ."
Mập
Lưu Chước: "..."
Này, cô không nghe nhầm đó chứ? Ngôn Xuyên vừa mới đáp lại cô đúng không?
Cô chỉ là, không chịu nổi bầu không khí này, muốn tìm chút chuyện để nói. Cô biết, người như Ngôn Xuyên, không có khả năng sẽ đáp lại mấy lời đề nghị xàm xí của cô. Cho nên, người vừa rồi mới đáp lại cô là ai? Sẽ không phải thật sự là Ngôn Xuyên đó chứ!
Cô sợ mình nghe nhầm, nhỏ giọng xác nhận lại: "Ông chủ, anh vừa nói muốn cá cược với tôi à?"
Lần này Ngôn Xuyên không chê cô phiền nữa, vừa tỉ mỉ bôi thuốc cho cô, vừa kiên nhẫn lặp lại đáp án của mình: "Ừ."
Lưu Chước: "..."
Cô chỉ buột miệng đề nghị mà thôi, không ngờ anh sẽ đồng ý... nhất thời không nghĩ ra nên nói gì tiếp theo. Cô không nói, anh cũng không đáp. Không gian đột nhiên chìm vào im lặng quỷ dị.
Máy điều hòa không khí không hoạt động, nhiệt độ trong phòng rất nhanh giảm xuống theo thời tiết khắc nghiệt bên ngoài. Lưu Chước chỉ mặc một bộ đồ mỏng, tóc vẫn còn ướt, bất giác rùng mình một cái.
Cũng không biết là do thời tiết lạnh hay do người phía sau cô lạnh.
Ngôn Xuyên nhạy cảm nhận ra cái rùng mình khe khẽ của cô, nhíu mày, cất giọng lạnh băng, phá tan bầu không khí c.h.ế.t chóc: "Lạnh à?"
"Không... khụ khụ..." Lưu Chước gấp gáp đáp lại, nhưng lại chỉ vì quá gấp khiến cô vô tình sặc nước bọt, điên cuồng ho khan. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giúp cô ổn định lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/20.html.]
Ngôn Xuyên nhíu chặt hai đầu lông mày, mím môi. Cơ thể cô quá gầy, chỉ một bàn tay của hắn đã gần như có thể che phủ bả vai cô.
"Hay là, cá mảnh vườn trước nhà anh đi. Nếu như chiếc cửa kính này chịu không nổi, mảnh vườn trước nhà anh sẽ do tôi toàn quyền quyết định, thế nào?"
Ngôn Xuyên nhất thời không ngờ cô lại dùng chủ đề này để đánh trống lảng. Tuy nhiên, anh cũng đoán được người trải qua huấn luyện như cô, quả thật sẽ không đơn giản chỉ nhằm vào tiền của anh. Dù sao, cô cũng chỉ cần nói một câu, cũng sẽ có người tình nguyện giao ra số tiền cô muốn.
Nhưng mà, nhằm đến mảnh vườn. Quả thật, có thể nhân lúc anh không chú ý, động chút tay chân.
Thế nhưng, mặc kệ những gì sẽ diễn ra có khả năng đe dọa đến sự an toàn của anh, Ngôn Xuyên vẫn hào sảng đồng ý: "Được."
"Được, thành giao."
Lưu Chước giấu không được vui vẻ, cô muốn thay đổi diện mạo khu vườn trước nhà anh từ lâu rồi. Sống lại một đời, cô không muốn khu vườn mà cô sẽ sinh hoạt quãng thời gian dài lại có dáng vẻ ảm đạm như trước.
"Ừ." Ngôn Xuyên trầm giọng đáp lại, hoàn thành công việc xử lý vết thương giúp cô, ném toàn bộ dụng cụ vào trong hộp.
Lưu Chước không phiền anh thu dọn, nhanh chóng mang hộp đồ dùng đi cất, sau đó mang theo đèn pin vào trong bếp: "Anh chờ tôi một lát."
Ngôn Xuyên nhìn cô dần mang ánh sáng đi mất, thật sự ngoan ngoãn ngồi chờ. Cô không để anh chờ lâu, mang theo hộp giữ nhiệt quay trở lại, đặt trước mặt anh: "Đây là đồ ăn tôi tự nấu. Nghe dự báo sẽ có bão lớn, đoán chừng tối sẽ mất điện nên tôi nấu đồ trước vào buổi trưa, nếu như anh không chê..."
Lưu Chước ngập ngừng không nói hết câu, lại đặt trước mặt anh một cục sạc dự phòng và một cái đèn pin: "Đây là sạc dự phòng, sợ là chỗ này sẽ không thể có điện sớm được, tôi chuẩn bị hai cái, anh cứ lấy mà dùng."
Cô còn muốn nói thêm vài câu thuyết phục, trời mưa bão, sợ anh nhịn đói, ai ngờ cô lại nhận được câu trả lời ngoài mong đợi của anh.
Ngôn Xuyên ngước mắt, dưới ánh sáng của đèn pin, con ngươi của anh khẽ lóe sáng: "Cảm ơn."