"Lưu Chước, Bạch đâu?"
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh lãnh đạm quen thuộc, âm thanh này, cô đã nghe hơn năm năm, sao có thể không nhận ra?
Cô hoảng hốt muốn né tránh nhưng phía sau lưng đã đụng phải tường nhà lạnh lẽo.
Mập
Ngôn Xuyên khoác trên người bộ đồ tây lịch lãm khoe trọn dáng người cuốn hút, yết hầu quyến rũ nổi bật nằm trên cổ cao thẳng nối dài đến chiếc cằm cương nghị, hai sườn mặt sắc lạnh như dao, sống mũi cao thẳng, mắt nhỏ hẹp, lông mày rậm. Lưu Chước chỉ vừa liếc mắt nhìn đã giống như bị hút hồn vào trong, không thể thoát ra.
Chỉ mấy giây trước, anh bị cô hạ thuốc, tựa như cá nằm trên thớt, nhận một nhát d.a.o trí mạng của cô. Còn cô, bị tên Lục Bạch đoạt mạng chỉ bằng một phát súng, kết thúc cuộc đời tù túng của cô. Tại sao? Tại sao cô lại có thể đứng ở đây? Tại sao Ngôn Xuyên vẫn đứng đó nhìn cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Rất lâu không thấy cô đáp lại, vậy nhưng Ngôn Xuyên vẫn vô cùng kiên nhẫn đứng đó, dùng ánh nhìn tựa máy chụp X quang nhìn chằm chằm cô.
Lưu Chước hoảng hốt thu hồi tầm mắt: "Để tôi đi tìm nó."
Nói rồi, cô nhanh nhẹn lách qua người anh, rời khỏi tầm nhìn của anh. Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa, khó khăn ổn định lại tâm tình. Nhìn bản thân trong gương, cô kinh ngạc khi nhận ra đường nét trên gương mặt mình vô cùng non nớt.
Lưu Chước gấp gáp lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra: "Ngày 6 tháng 9 năm 2019?"
Cô quay lại thời điểm năm năm trước? Cô quay lại thời điểm mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu?
Lục Bạch chỉ mới giao nhiệm vụ cuối cùng này cho cô?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/2.html.]
Lưu Chước bởi vì mục đích tiếp cận Ngôn Xuyên mà bắt cóc con ch.ó cưng của anh tên là Bạch. Dựa vào may mắn là lấy được công việc chăm sóc thú cưng tại nhà cho Bạch, từ đó, cô tiếp xúc với anh gần hơn, dễ dàng lấy được tín nhiệm của anh. Sau đó, dễ dàng phản bội anh, hoàn thành nhiệm vụ được giao, mong muốn đoạt lấy tự do cô hằng mong ước.
Cô nhìn chằm chằm người phụ nữ non nớt trong gương, nở nụ cười tự giễu. Mày quả thật rất ngu ngốc, tự biến mình thành con bò, để tên khốn Lục Bạch kia xỏ dây vào mũi dắt đi. Đem toàn bộ hi vọng đặt lên người một tên vô liêm sỉ, kết quả đánh mất cả một đời.
Cô không biết vì sao mình lại có thể đứng ở đây vào lúc này, nhưng nếu ông trời thật sự muốn trao cho cô một cơ hội để làm lại, cô sẽ không phụ lòng của ông. Đời này, cô sẽ sống thật tốt, tránh xa rắc rối, tự mình giành lấy tự do bản thân mình mong muốn. Cô phải khiến cho tên khốn Lục Bạch kia phải trả giá đắt.
*Tinh Tinh*
Màn hình điện thoại đột ngột sáng lên, phát ra âm báo nhận tin nhắn.
Lưu Chước liếc mắt, nhìn biểu tượng hiện bên ngoài màn hình, nụ cười trên môi càng đậm. Lục Bạch, tôi chưa tìm đến anh, anh đã tìm đến tôi? Kiếp này, tôi chắc chắn sẽ khiến anh phải trả giá toàn bộ những gì anh làm với tôi.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên những hình ảnh vặn vẹo kì lạ, nụ cười trên mặt cô càng đậm, ánh mắt nhuốm đầy sát khí.
*Loạt xoạt*
Bên ngoài đột ngột vang lên âm thanh vô cùng quy luật, giống như cánh cửa bị thứ gì đó sắc nhọn không ngừng cọ sát. Tiếng động cực kì nhỏ, nhưng lại dễ dàng kéo cô ra khỏi đống suy nghĩ ác liệt.
Lưu Chước mở cửa, một bóng trắng nhỏ lập tức lao tới đập vào chân cô.
Cô mỉm cười dịu dàng: "Bạch, chậm thôi."