Ngôn Xuyên đứng trước cửa sổ trời, nhìn bầu trời đen đặc cùng những cơn gió quỷ quái không ngừng nhảy nhót trong không trung, giống hệt như tâm trạng quái đản của anh lúc này.
Gió gào thét, vô số tiếng động kì quái hòa quyện vào nhau thế nhưng anh lại vẫn có thể nghe rõ từng âm thanh nhỏ nhặt vụn vặt bên dưới báo hiệu cô vẫn ở đây, ở trong nhà anh, tránh bão. Cô thật sự nghe theo lời đề nghị của anh, dọn hết đồ tới đây rồi.
Anh mím môi, nhất thời không biết phải làm sao. Còn quá sớm.
Anh biết, vừa rồi, cô cũng bị thương. Cánh tay phải, lúc bị anh bắt lấy, đau đến mức run rẩy. Phải khó khăn lắm, anh mới kìm được xúc động muốn tự tay xử lý vết thương cho cô. Không nên như vậy.
*Bụp*
Chân trời đột nhiên vang lên âm thanh kì lạ, ánh sáng chói mắt lọt vào ô cửa kính, cùng lúc đó, toàn bộ thiết bị điện trong phòng đều dừng hoạt động. Thế giới chìm trong bóng đêm tối tăm càng khiến tiếng gió rít trở nên quỷ quái.
Ngôn Xuyên sử dụng ánh sáng flash của điện thoại, lần mò trong bóng tối, đi xuống phòng khách. Phòng khách rộng lớn tối tăm phát ra ánh sáng mờ ảo của đèn pin. Ngay lập tức, anh nhìn thấy Lưu Chước ngồi trước ánh đèn mờ, tay trái cầm chặt bông lau, khó khăn xử lý nốt vết thương trên vai phải.
Bắt được ánh đèn của anh, cô ngước mắt nhìn lên.
Cô đã thay ra bộ đồ khác, mái tóc vẫn còn ướt được cô quấn tạm khăn tắm, gương mặt hơi trắng dưới ánh đèn pin càng thêm nhợt nhạt. Thấy anh xuống, cô lập tức ném miếng bông tẩm thuốc vào thùng rác, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Chắc là đường điện bị cây đổ trúng nên chập, điện thoại anh còn pin không, chỗ tôi có sạc dự phòng nè."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/19.html.]
Ngôn Xuyên yên lặng không đáp, lặng lẽ bước xuống cầu thang, đi tới trước mặt cô. Ánh đèn flash từ điện thoại anh chiếu lên gương mặt hơi trắng của cô, khiến cô trở nên có phần mờ ảo. Cô ngồi trong ánh sáng, tựa như thiên thần nhỏ bị thương, chờ đợi người tới cứu vớt.
Lưu Chước nhìn hành động kì lạ của anh, mắt bị đèn chiếu thẳng hơi nheo lại, nhỏ giọng: "Ông chủ, có chuyện gì sao ạ?"
Mập
Ngôn Xuyên đột ngột đặt điện thoại xuống bàn, cầm lên một miếng bông sạch, đề nghị: "Tôi giúp cô."
Lưu Chước: "..."
Kỳ quái, kiếp trước không phải cô chưa từng bị thương, Ngôn Xuyên còn chưa từng liếc mắt lấy một cái chứ đừng nói đến việc đề nghị giúp cô xử lý. Huống hồ, đây chỉ là một vài vết thương ngoài da. Có điều, chắc là do kiếp trước cô chưa từng vì anh mà bị thương. Vết thương của cô là vì cứu anh mới bị, điều này có lẽ sẽ khiến một người tự đại như anh cảm thấy áy náy.
Lưu Chước liền không khách sáo, ngồi nghiêng người về phía anh, chỉnh lại lại tóc ướt để nó không cản trở hành động của anh, đáp lại anh bằng giọng không giấu được vui vẻ: "Dạ được."
Lưu Chước quả thật chỉ bị thương ngoài da, chút vết thương không có gì đáng kể, lại khiến trái tim anh ẩn ẩn đau đớn. Anh mím môi, che giấu cảm xúc thay đổi không ngừng của bản thân, lạnh mặt bôi thuốc giúp cô.
Cô nhàm chán nhìn trời qua ô cửa kính không ngừng run rẩy, cảm thán: "Ông chủ, anh đoán xem liệu kính của anh có trụ nổi qua cơn bão này không?"
Cường độ bão rất lớn, hiện tại mới chỉ là đầu bão mà đã khiến vô số cây cối đổ rạp cửa kính rung mạnh như sắp vỡ nát, không biết tới đuôi bão, chiếc cửa này còn chống chọi được hay không.
Ngôn Xuyên ngước mắt, tầm nhìn rơi trên phần gáy thon nhỏ. Trong đầu anh không ngừng phán đoán biểu cảm hiện tại của cô, lạnh giọng: "Có thể."