Phản Diện Ôm Chặt Không Buông - 18

Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:47:04
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió bên ngoài vẫn không ngừng thổi, va vào cửa kính phát ra thứ âm thanh vô cùng quái đảng. Dưới ánh đèn chiếu rọi, Lưu Chước nghiêm túc xử lý vết thương trên người anh.

 

"May là tôi vừa sắm đủ bộ dụng cụ sơ cứu." Lưu Chước thầm than may mắn, may là cô có chuẩn bị.

 

Ngôn Xuyên từ đầu đến cuối đều không có phản ứng, theo sự sắp xếp của cô, ngồi ngoan trên ghế. Duy chỉ ánh mắt của anh là chưa một phút giây nào rời khỏi người cô.

 

Lưu Chước đối diện với phản ứng có phần ngây ngốc của anh, giấu không được lo lắng. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn đầu anh, nhỏ giọng: "Vẫn còn choáng sao? Hay là tôi đưa anh tới bệnh viện nhé!"

 

"A!"

 

Ngôn Xuyên bất ngờ nắm chặt cổ tay cô, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn nhìn xuyên thấu vào tận tâm can để xem xem rốt cuộc mục đích của cô là gì.

 

Anh không biết rốt cuộc là do não bị cây đổ đến choáng hay do hành động bất thường của cô khiến anh hoài nghi nhân sinh. Anh dùng toàn bộ khả năng của mình, cũng không thể tìm ra được lời giải thích hợp lý nào cho hành động hiện tại của cô.

 

Gió không ngừng thổi, bầu trời tối tăm không khác gì ngày tận thế. Cửa sổ làm bằng kính cường lực bị thổi đến run bần bật, tựa như có thể vỡ bất cứ lúc nào.

 

Lưu Chước bị anh nhìn đến mất tự nhiên. Cô nhận ra nỗi băn khoăn trong mắt anh, nhưng cô không biết phải giải thích với anh như thế nào. Liệu giải thích rồi, anh có tin cô không? Vậy nên, cô muốn dùng hành động chứng minh cho anh thấy, cũng muốn dùng hành động chuộc lại lỗi lầm trước đây.

 

Cô cụp mắt, thoát khỏi khống chế của anh, ho khan hai tiếng: "Vết thương băng xong rồi, anh đi thay quần áo đi, kẻo bị cảm lạnh, tôi còn phải sấy lông cho Bạch."

 

Được cô nhắc nhở, anh mới hạ tầm nhìn. Quả thật, cả hai đều ướt như chuột lột, mái tóc dài mượt rối tung cùng với quần áo dính lung tung trên người cô, đỉnh đầu vẫn còn dính vài chiếc lá khô, trông thảm vô cùng. Ngôn Xuyên vươn tay, chạm lên đầu cô.

 

"Anh muốn làm gì?" Lưu Chước co rụt người, tránh đi theo bản năng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/18.html.]

 

Kiếp này cô còn chưa có hại anh mà, anh định lấy oán báo ơn hả?

 

Ngôn Xuyên siết chặt chiếc lá khô trong lòng bàn tay, ánh mắt tối lại, hừ lạnh một tiếng: "Lo cho mình, trước đi."

 

Nói rồi, anh đứng dậy, xoay người bước lên tầng. Quần áo tây trang ướt nhẹp dính trên người, mái tóc cầu kỳ vẫn còn nhỏ nước thế nhưng, khi nhìn vào bóng lưng to lớn của anh, cô vẫn cảm thấy yên lòng. Chính lồng n.g.ự.c ấm áp ấy, đã ôm chặt lấy cô, kia... chắc chắn không phải là mơ.

 

*Cạch*

 

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên báo cho cô biết, anh đã trở về phòng của mình. Lúc này, Lưu Chước mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là anh không sao.

 

Cô đưa tay vén lại mái tóc ướt nhẹp, liếc nhìn bầu trời tối tăm, bóng cây đen đặc như những cánh tay quỷ vươn dài không ngừng nghiêng ngả trong không gian.

 

"Đi thôi, chị tắm cho em nhé!"

 

Bạch toàn thân ướt nhẹp, bộ lông vốn sạch sẽ mềm mượt nay dính đầy bùn đất, có chỗ còn vướng lá cây. Bộ dạng thảm không nỡ nhìn. Cô kéo nó vào phòng tắm, chậm rãi xả nước nóng: "Chẳng trách vừa rồi ông chủ không thèm liếc em cái nào!"

Mập

 

Bạch lập tức rên rỉ hai tiếng kháng nghị.

 

"Ha ha, được rồi, Bạch của chúng ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, sao ông chủ có thể kì thị em được."

 

"..."

 

Nó là chó đực, chó đực, xinh đẹp đáng yêu cái quỷ.

Loading...