Cô biết gió rất lớn nhưng không ngờ lại lớn đến vậy.
Cô biết mưa rất to nhưng không ngờ lại to đến vậy.
Cơ thể nhỏ gầy chạy trong gió lạnh giống như có thể bay mất bất kì lúc nào. Mưa lớn không ngừng rơi trên người cô, xối ướt toàn bộ cơ thể cô chỉ trong một cái chớp mắt. Thế nhưng, nó vẫn không thể khiến cô từ bỏ ý định.
Một người một chó, khó khăn chạy trong gió lớn, chạy thẳng tới chiếc xe vẫn đang bật đèn cảnh báo.
Cây đổ ngang thân, đè thẳng lên trần xe khiến nó lún hẳn xuống. Kính chắn gió nứt vỡ vài đường khiến cô không thể nhìn ra tình hình trong xe.
Cô chạy tới cửa bên ghế lái, thử dùng sức mở từ bên ngoài, liền phát hiện, dù cô có dùng hết sức toàn thân cũng không thể khiến nó lung lay. Dường như việc xe đổ vào đã khiến kết cấu xe bị phá hỏng, hệ thống điện không thể sử dụng nên không thể mở được cửa. Muốn cứu người bên trong, chỉ có thể phá kính trước.
"Ngôn Xuyên, anh có bên trong không? Nếu ở trong thì lên tiếng đi."
Lưu Chước đập cửa gọi lớn, không ngừng tạo ra tiếng động để phát tín hiệu với người bên trong.
"Ngôn Xuyên, trả lời tôi đi."
Tiếng đập cửa không ngừng vang bên tai, kèm theo đó còn có tiếng gọi tràn đầy lo lắng quen thuộc. Ngôn Xuyên nhíu mày, mơ hồ tỉnh lại. Đầu vẫn còn choáng váng, túi khí hai bên phồng lớn ép chặt anh ở giữa khiến anh nhất thời không thể nhận rõ tình hình.
"Ngôn Xuyên, anh có trong đó không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/17.html.]
"Gâu gâu."
"Chủ nhân của mày ở trong này đúng không?"
"Gâu gâu."
Bộ lông xù của Bạch ướt sũng khiến nó nhìn vô cùng mắc cười. Nhưng Lưu Chước làm gì còn tâm trí để ý đến dáng vẻ của nó, sau khi thấy Bạch không ngừng nhìn vào bên trong sủa lớn, cô liền nhận định Ngôn Xuyên ở bên trong. Có lẽ do chấn động mạnh khiến anh nhất thời không thể đáp lại cô.
"Giờ tao phải phá kính, mày đứng xa chút, cẩn thận bị thương."
Lưu Chước cắn răng, mưa quá lớn khiến mui xe cực kì trơn trượt. Cô đi quá gấp, không mang theo dụng cụ, Ngôn Xuyên ở bên trong lại không đáp lại cô, không thể hỗ trợ cô từ bên trong. Cô phá kính, còn phải lưu ý tránh để mảnh kính rơi vỡ làm anh bị thương.
"Ngôn Xuyên, nếu anh chưa mất ý thức, vậy thì trốn xuống gầm xe nhé, tôi sẽ phá kính, cứu anh ra ngoài."
Tiếng gió rất lớn, đập vào thành xe vang lên âm thanh rít gào ma quái. Tai Ngôn Xuyên ù đi, không thể nghe rõ câu dài vừa rồi nhưng vẫn nhận ra tiếng của cô. Anh siết chặt tay, cố gắng đẩy túi khí.
*Xoảng*
Mập
Kính chắn gió vỡ tan tành thành hàng trăm mảnh vụn b.ắ.n đầy vào trong xe, may mắn có túi khí phía trước chắn, giúp anh không bị mảnh kính làm bị thương. Ngay lúc đó, gió, mưa không ngừng lao vào trong xe, chẳng mấy chốc đã thấm lên quần áo anh.
Một cánh tay gầy nhỏ từ bên ngoài thò vào bên trong, rút đi túi khí phía trước. Mây mù giăng kín trời, chỉ còn lại một vệt sáng nhỏ, giống như ánh trăng trong bầu trời đêm, ảm đạm lạnh lẽo hắt lên cơ thể mảnh mai. Cơ thể cô ướt sũng nước mưa, tóc dính chặt lên người, lộn xộn không thể tả. Gương mặt cô hơi tái đi, đôi mắt to ướt sũng nước nhìn thẳng vào anh.
Đối diện với đôi mắt choáng váng mờ mịt của anh, Lưu Chước đột nhiên thở phào một hơi, cô không quản vô số mảnh vụn kính vẫn còn vương xung quanh anh, cô chủ động đưa tay về phía anh: "Ông chủ, không sao chứ? Tôi giúp anh ra ngoài."