Gió rất lớn, Ngôn Xuyên ngồi trong xe ô tô vẫn có thể cảm nhận được sức đẩy vượt trội của gió bão ngày hôm nay. Những người đi xe máy bên ngoài bị gió thổi đến mức ngay cả đứng cũng khó khăn, có xe ô tô còn chủ động cản gió giúp những người đi xe máy có thể di chuyển chậm chạp.
"Bạch, em nghĩ hôm nay ông chủ có về không?"
Thật ra Ngôn Xuyên không cần trở về nhà, hoặc ít nhất là không trở về căn biệt thự này. Cô biết ngoài căn biệt thự này, anh còn rất nhiều bất động sản khác gần công ty, hoặc bão to quá, anh có thể lựa chọn ở lại công ty mà không cần phải bất chấp nguy hiểm trở về đây.
Lưu Chước ngồi trước cửa kính sát đất, đôi chân trần thon dài tùy ý buông thõng, mái tóc yên tĩnh như suối chạy dọc bờ vai nhỏ gầy. Đôi mắt to tròn hướng về phía xa, trông ngóng chiếc xe quen thuộc.
Gió không ngừng len lỏi qua các tán cây, đập mạnh vào cửa kính gây ra những thứ âm thanh chói tai vô cùng.
Mây đen không ngừng kéo tới, che phủ bầu trời, lấy đi vô số ánh sáng. Bốn giờ chiều thế nhưng bên ngoài đã tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy những hình dáng mơ hồ. Mặt nước gợn sóng từ giữa hồ không ngừng va vào bờ, cuốn theo hàng ngàn chiếc lá vàng rụng mùa thu.
Bộp, bộp, bộp. Tiếng mưa nặng hạt bắt đầu xuất hiện khiến mặt nước rung rinh, tán cây khiêu vũ trong gió, lá vàng rời khỏi cây bay vô định trong không gian.
Trái tim trong lồng n.g.ự.c đập thình thịch không ngừng, không theo chủ ý của cô, lo lắng không ngơi.
Mới năm giờ, bình thường phải sáu giờ anh mới về tới nhà, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô nhìn màn hình điện thoại hiện rõ hai dòng tin nhắn cô vừa gửi đi, vẫn không hề có hồi âm. Cô biết, anh không phải loại người sẽ trả lời mấy thứ tin nhắn vô vị kiểu như này. Huống hồ, một người cuồng công việc như anh, khéo khi đến tận bây giờ anh còn chưa đọc được nó.
"Chờ thêm một lúc nữa vậy."
Lưu Chước vuốt lông Bạch, thủ thỉ. Đột nhiên, Bạch đang nằm dài dưới sàn bỗng ngồi bật dậy, đôi mắt to tròn nhìn về một phía, hai tai dựng thẳng khẽ động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/16.html.]
"Sao thế?"
Lưu Chước nhìn theo hướng mắt của Bạch, lập tức phát hiện một chiếc xe ô tô màu đen đang chậm rãi đi trong màn mưa. Gió lớn không ngừng cuốn theo lá vàng, tạt thẳng vào thân xe. Cần gạt nước hoạt động hết công suất, bảo vệ tầm nhìn của tài xế. Tốc độ xe rất chậm, hay ít nhất, là đối với cô, nó rất chậm.
Trái tim căng thẳng trong n.g.ự.c cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô nhịn không được thở phào một hơi, nở nụ cười ngọt ngào: "Chủ nhân của em về rồi."
Ánh mắt cô dõi theo từng chuyển động của chiếc xe, không rời một giây, chờ đợi khoảnh khắc nó tiến vào trong cổng nhà.
Đột nhiên, cây bên bờ hồ nghiêng ngả dữ dội, những tán cây nhỏ gãy gập, rơi khỏi thân cây, bị gió cuốn bay, hòa mình vào làn mưa dày đặc.
Bộp.
Một nhành cây không quá lớn đập thẳng vào cửa kính, chắn ngang tầm mắt của cô.
Rầm.
Âm thanh đổ ập rất lớn từ bên ngoài truyền vào. Ngay khi Lưu Chước kịp định thần, hình ảnh nhận được trong đầu chính là cảnh tượng chiếc xe ô tô quen thuộc nằm dưới thân cây to lớn. Cây cổ thụ bị gãy ngang, đổ ập xuống đường lớn, chuẩn xác rơi trên nóc xe ô tô. Nhìn đèn cảnh báo trên xe không ngừng nhấp nháy, khiến trái tim cô như ngừng đập.
"Ngôn... Ngôn Xuyên?"
Mập
Lưu Chước không tin vào mắt mình, chạy nhanh ra ngoài.