Thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc cơn bão đã sắp ập đến. Trên toàn mạng không ngừng lan tỏa những video nói về sức tàn phá của cơn bão khi nó đi ngang qua nước láng giềng. Vốn tưởng bởi vậy mà nó sẽ giảm cấp nhưng không, càng tới gần nội quốc sức gió giật không ngừng tăng.
Lưu Chước nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, đáy lòng lo lắng. Mặc dù cô đã làm hết sức mình nhưng cô không rõ họ có thật sự tin lời cảnh báo của cô, có thật sự làm theo những gì cô sắp xếp hay không. Hậu quả của cơn bão quả thật quá nặng nề, nặng nề đến mức một người không quan tâm sự đời như cô còn biết. Cô không muốn điều tang thương kia xảy ra một lần nữa.
Bạch dường như cũng cảm nhận được sự khác lạ của thời tiết, nó bồn chồn đến mức không thể nằm yên phơi nắng giống như những hôm trước. Đàn kiến nhỏ trong sân cũng đang miệt mài di tản đến nơi chúng nó coi là an toàn.
Đến trưa, mây từ phía xa bắt đầu trôi tới, che đi mặt trời. Bầu trời âm u giống như điềm báo trước của một cơn mưa mùa hạ. Bạch đứng trước cửa kính lớn, chân trước không ngừng cào về phía cửa.
Lưu Chước mặc trên người bộ đồ thoải mái, chân trần thon dài bước tới bên cạnh Bạch, xoa xoa đầu nó, nhỏ giọng: "Em lo lắng cho chủ nhân của mình sao?"
Đôi mắt chó to tròn nhìn cô rồi lại nhìn ra cổng lớn, phía xa là mặt hồ đang không ngừng gợn sóng thế nhưng tán lá của cây xanh đối diện lại không hề lung lay.
"Đừng lo, anh ấy sẽ không sao đâu."
Ít nhất, anh vẫn có thể sống đến năm năm sau, chờ cô hiện nguyên hình.
Lưu Chước nói với chú chó nhỏ nhưng lại giống như đang tự nói với chính bản thân mình.
Mập
Hai giờ chiều, gió bắt đầu nổi, tán cây trước nhà không ngừng đung đưa, gió đập vào cửa kính, cuốn theo lá vàng bay khắp không gian. Thảm cỏ xanh trước sân lay động theo gió. Những dấu hiệu đầu tiên báo hiệu cơn bão cực lớn chuẩn bị đổ bộ. Cô siết chặt điện thoại trong tay, lo lắng không yên, gửi đi một loạt tin nhắn.
Ngôn Xuyên sau khi tan họp, phát hiện điện thoại cá nhân của mình nhiều hơn một thông báo có tin nhắn gửi đến. Anh nhíu mày, mở thông báo ra xem.
Lưu Chước [Ông chủ, hôm nay bão tới, anh có về sớm không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/15.html.]
Gửi vào lúc hơn hai giờ chiều. Bên dưới còn một tin, được gửi vào lúc hơn ba giờ.
Lưu Chước [Bão lớn lắm, trên đường về ông chủ nhớ cẩn thận, tránh xa mấy cái cây cao ra nhé!]
Cuối câu còn gửi kèm thêm một nhãn dán hình chó nhỏ đang nằm, tựa như cô muốn dùng nhãn dán để nhắc nhở anh ở nhà vẫn còn Bạch đang chờ anh về vậy.
Ngôn Xuyên nhìn Chương Đặng đứng nghiêm chỉnh bên cạnh, buột miệng thắc mắc: "Có bão?"
Chương Đặng tiếp nhận thông tin, rất nhanh lôi điện thoại ra, cập nhật tình hình: "Theo dự báo thời tiết, hôm nay quả thật là ngày cơn bão số 6 đổ bộ vào thành phố. Cường độ rất lớn, được đánh giá là siêu bão có cường độ mạnh nhất bốn mươi năm qua."
Là một người trợ lý, Chương Đặng luôn cập nhật tình hình thời tiết, đương nhiên việc hôm nay bão về cũng nằm trong lòng bàn tay của hắn. Có điều, hắn cũng không quá để tâm đến vấn đề này, hắn đi làm bằng ô tô, nhà cửa chắc chắn, cho dù có bão thật đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
Ngôn Xuyên mím môi, nhìn về bầu trời bên ngoài cửa sổ. Chẳng biết từ khi nào, mây đen đã lũ lượt kéo tới, che kín cả bầu trời: "Tan làm."
Nhân viên công ty nhận được thông báo hôm nay được tan làm sớm, lập tức vui vẻ ra mặt, gấp rút trở về nhà tránh bão.
"Lần đầu tiên tôi thấy sếp giống con người đó!"
"Xét kiểu gì thì sếp cũng không giống người sẽ cho chúng ta nghỉ làm sớm."
"Bão về có khác."
"..."