Phản Diện Ôm Chặt Không Buông - 14

Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:45:55
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôn Xuyên nhìn cánh cửa đóng chặt, lần đầu tiên anh tức giận đến mức mím chặt môi. Nếu Chương Đặng có ở đây, anh ta chắc chắn sẽ phải thốt lên kinh ngạc, có đánh c.h.ế.t anh ta cũng không thể ngờ được người mặt đơ vạn năm lại bị người khác chọc giận, hơn nữa còn không thể làm gì được.

 

Mấy ngày tiếp theo, anh phát hiện, Lưu Chước ngoài mặt không đồng ý lời đề nghị chuyển tới biệt thự ở cùng anh nhưng lại bắt đầu chuyển đồ đạc của mình tới căn phòng dành cho người làm kia. Hơn nữa, cô bắt đầu không còn quanh quẩn ở biệt thự chăm sóc Bạch mà thường xuyên mang theo chó của anh đi đâu đó cả ngày. Những lúc như vậy, cô sẽ cố gắng trở về nhà trước khi anh trở về, nhưng vào những hôm anh tan làm sớm, cô trở về thấy anh ở nhà vẫn không hề có bất kì sự sợ hãi bị bắt quả tang nào.

 

"Ông chủ, nay anh về sớm vậy." Lưu Chước cười tươi rói, vẫy tay với anh, sau đó quay sang ra lệnh cho Bạch ở đằng sau: "Đi, vào đây chị tắm cho."

 

Ngôn Xuyên ngồi trên ghế sa lông, tức giận đến mức siết chặt nắm đấm. Anh nhìn theo bóng lưng một người một chó rời đi. Cô thật sự không có chút áp lực tâm lý nào, giống như cô thật sự chỉ mang Bạch đi chơi cả ngày thôi vậy.

 

Anh muốn cảnh báo cô, nhưng lại phát hiện, dạo gần đây, cô hay cười nhiều hơn. Những lúc chỉ có cô và Bạch trong nhà, cô cười rất tươi. Khi gặp anh, cô cũng không hề keo kiệt mà tặng cho anh nụ cười tỏa nắng. Dáng vẻ này, thật sự phù hợp với độ tuổi hiện tại của cô hơn trước đây rất nhiều.

 

Ngôn Xuyên liếc cánh cửa phòng tắm, nghiêm túc suy nghĩ. Cô muốn thay đổi phương thức chiến lược?

 

Thôi vậy, trước hết cứ để mặc cô, anh muốn xem xem, rốt cuộc cô còn trò gì. Thời gian anh có thừa, vẫn có thể tiếp tục chơi đùa với cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/14.html.]

"Ông chủ, tôi xong rồi, tôi tan ca nha!" Lưu Chước hớn hở vẫy tay chào Ngôn Xuyên, tựa như nhân viên thực tập mới vào làm, chỉ tan làm cũng có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ.

 

Ngôn Xuyên khóe miệng giật giật, không đáp lại cô. Bạch từ trong phòng đi ra, lắc cái đuôi lông xù thơm tho, tiến tới bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn anh.

 

Mập

Ngôn Xuyên: "..."

 

Anh cảm thấy con ch.ó của anh hình như đang muốn tố cáo với anh chuyện gì đó.

 

Bạch nhìn chủ nhân của mình khoảng hơn mười giây sau đó lặng lẽ thu tầm mắt, nằm bò xuống sàn, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Nó chỉ là một con ch.ó cảnh, nó muốn trở về cuộc sống nằm phơi nắng cả ngày, nó không muốn leo núi nữa.

 

Lưu Chước cực kỳ vui vẻ trước thành quả đạt được ngày hôm nay. Cô đã liên lạc xong với chỗ bán vật tư và kho chứa vật tư, giờ chỉ cần chờ bên kia vận chuyển tới là xong. Ban quản lý các địa phương chịu ảnh hưởng của bão sau khi nhận được thông tin cô cung cấp cũng rất hợp tác, không những chủ động phát cảnh cáo cho địa phương chịu ảnh hưởng, còn cung cấp kho chứa vật tư miễn phí cho cô.

 

"Ông trời, nếu như ông đã cho tôi cơ hội làm lại, tôi sẽ không để ông thất vọng. Kiếp này, tôi sẽ hành việc tích đức, sửa chữa sai lầm kiếp trước."

 

Lưu Chước nhìn lên mặt trăng, đột nhiên bật cười. Kiếp trước, cô không tin thần, không tin quỷ, chỉ chăm chăm vào mục đích của bản thân. Tự cô phát hiện, từ khi sống lại đến giờ, cô giống như biến thành một con người hoàn toàn khác. Những thứ đau khổ, gian trá cô hứng chịu trong lò luyện đều nhẹ tựa lông hồng. Giống như người trải qua những thứ đó, không phải là cô.

Loading...