Phản Diện Ôm Chặt Không Buông - 13

Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:45:38
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay Ngôn Xuyên tan làm sớm, bởi vì anh muốn dò hỏi cô. Thật ra, anh không có ý định muốn vạch trần cô, nhưng ít nhất, anh muốn cảnh cáo cô, thật sự không thể để cô tiếp tục làm thêm mấy hành động không coi anh ra gì như vậy nữa. Anh đường đường cũng là người đứng đầu một tổ chức lớn, anh giả mù nhưng cô cũng không thể hành động công khai trắng trợn thế được.

 

Ngôn Xuyên mở cửa, lập tức nhìn thấy Lưu Chước đang ôm chó nhà mình ngồi cắt móng chân. Nghe thấy tiếng động, cô ngước mắt nhìn lên, thấy anh, đôi mắt cô chợt trở nên long lanh giống như nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời.

 

Ngôn Xuyên lạnh lẽo hừ lạnh một tiếng: "Cô..."

 

Đừng có ý định giả ngu trước mặt tôi.

 

"Ông chủ, anh về đúng lúc lắm, tôi muốn xin anh nghỉ phép hai ngày." Cô muốn dùng thời gian tìm một chỗ trú ẩn an toàn cho bản thân, sau đó trực tiếp đi lên vùng sạt lở khảo sát tình hình, tai nghe không bằng mắt thấy, cô cần phải chuẩn bị thật tốt.

 

Ngôn Xuyên còn chưa kịp hỏi tội người ta đã bị làm cho cứng họng, anh nhíu mày: "Nghỉ phép?"

 

"Đúng ạ, vừa rồi tôi có nghe thời sự đưa tin sắp có bão đổ bộ trực tiếp vào thành phố, chỗ tôi đang ở không chắc chắn, tôi muốn đi tìm một chỗ khác để tránh bão."

 

"Không cần."

 

"Sao ạ? Tôi nghe nói bão to lắm, căn phòng trọ của tôi rất sập sệ, tôi..."

 

"Ở nhà tôi."

 

"Dạ?" Hình như cô nghe nhầm rồi đúng không?

 

"Cô không cần, tìm nhà, chuyển đến, nhà tôi."

 

"Cái này, không hợp lắm đâu, chúng ta cô nam quả nữ..." Lưu Chước làm bộ ngại ngùng, gãi đầu.

 

"Cô, người làm." Ngôn Xuyên nhấn mạnh.

 

Lưu Chước: "..."

 

Điều này ai cũng biết, anh không cần nói toẹt ra vậy đâu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/13.html.]

Nhưng mà, lần này cô không thể không nghỉ, sớm hay muộn cô cũng sẽ chuyển tới đây. Cô tiếp tục đấu tranh: "Anh không cho tôi nghỉ là đang vi phạm luật lao động."

 

"Thì?"

 

"Anh... anh thách thức pháp luật đúng không?" Luật lao động quy định rõ, mỗi tháng người lao động được quyền hưởng đủ số ngày nghỉ, ngoài ra trong một năm còn có số ngày phép mặc định. Bình thường cô làm cả chủ nhật không nói, nhưng đến cả xin nghỉ phép cũng không cho thì thật quá đáng.

 

"Không phục?" Ngôn Xuyên cười lạnh một tiếng: "Kiện tôi."

 

"Anh... anh..." Lưu Chước tức đến mức đỏ mặt, cô chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt anh, lắp bắp nói mãi không thành tiếng. Đám tư bản đáng c.h.ế.t này, không lợi dụng cô thì không chịu được có đúng không?

 

"Được, không nghỉ thì không nghỉ, tôi tăng ca đến c.h.ế.t cho anh vừa lòng. Bạch, đi thôi." Cô tức giận kéo theo Bạch rời khỏi nhà, rầm một tiếng, đóng sầm cửa lại.

 

Ngôn Xuyên: "..."

 

Nữ nhân không biết thân phận.

 

Lưu Chước giận đùng đùng mang theo Bạch rời khỏi. Thế nhưng, cửa nhà vừa đóng, biểu cảm tức giận đến vặn vẹo trên mặt cô đã biến mất. Nụ cười xinh đẹp rạng ngời hiện trên đôi môi xinh đẹp.

 

"He he, hoàn hảo. Bạch, em không được mách lẻo với chủ nhân của em đâu đó."

 

Bạch: "..."

 

Xin lỗi, đây là điều mà một con ch.ó như nó không làm được.

 

"Đi, chị dẫn em đi ăn ngon."

 

Bạch: "..."

Mập

 

Nữ nhân quả thật đáng sợ, đến chủ nhân của nó cũng tính kế cho bằng được.

 

Nhà của Ngôn Xuyên là một căn biệt thự nhìn ra hồ điều hòa lớn nhất của thành phố. Đây là nơi giới trẻ thường xuyên ghé đến để hóng gió bởi vậy nên cũng là nơi có rất nhiều quán ăn tụ tập. Một người một chó đi dạo khoảng mười phút là đã tới được một quán ăn vặt khá nổi tiếng với đủ loại xiên nướng nóng hổi. Người ngồi trong quán rất đông, đoán chừng đồ ăn sẽ rất ngon, Lưu Chước liền kéo theo Bạch tiến vào.

 

Kiếp trước chưa từng thử qua, lần này cô hạ quyết tâm phải trải nghiệm bằng hết.

Loading...