"Bảng tin dự báo thời tiết ngày hôm nay, xin thông báo, ngay trên biển đông đang hình thành một cơn bão có khả năng sẽ đi qua nước ta, hiện tại gió giật cấp bảy và có dấu hiệu tăng trưởng nhanh, mong người dân chú ý, chúng tôi sẽ liên tục cập nhật tình hình tại những bản tin sau."
Lưu Chước nằm dài ôm chó xem bản tin thời sự, đến phần tin dự báo thời tiết, cô nhịn không được thở dài. Kiếp này, cơn bão đó cuối cùng vẫn đến, cơn bão mang theo biết bao nhiêu thiệt hại về người. Kiếp trước cô không để tâm đến thứ khác, việc rèn luyện khiến tình cảm của cô chai lỳ, dù vô tình nghe đến thiệt hại trong cơn bão, dù bao nhiêu người chết, bấy nhiêu thương tâm, cô cũng không chớp mắt lần nào.
Có điều, ông trời cho cô sống lại một lần, biết đâu cũng đã đặt lên vai cô trọng trách, cứu vớt mọi thứ. Cho dù sức người không thể chống lại mẹ thiên nhiên, của cải có thể mất, nhưng cô không muốn nhìn nhiều người c.h.ế.t như trước. Tuy nhiên, năm năm quả thật rất dài, huống hồ khi đó cô cũng không mấy quan tâm đến vấn đề này. Lưu Chước dùng thêm một ngày, cố gắng nhớ lại tên những địa danh chịu thiệt hại lớn nhất về người, ghi vào ghi chú.
Từ bây giờ đến lúc bão ảnh hưởng không còn nhiều thời gian. Cô dự định trước tiên sẽ thông báo với bộ phận quản lý có thẩm quyền tại các địa phương này trước, để họ lưu ý, chuẩn bị phương án khắc phục kịp thời. Sau đó, cô cần liên hệ một kho hàng gần các điểm nói trên, dự trữ những nhu yếu phẩm cần thiết, giúp được càng nhiều người càng tốt. Tới lúc đó, tốc độ chính là chìa khóa.
Nhưng mà... tích góp của cô mấy năm nay không nhiều. Cô ở chỗ Lục Bạch luôn cắm mặt vào huấn luyện, chưa từng phải lo nghĩ cái ăn chỗ ở, chưa từng động đến tiền. Số dư tài khoản của cô bây giờ, chỉ có chút tiền Lục Bạch đưa cho cô trước khi cô thực hiện nhiệm vụ cuối cùng này. Cả một đời trước, Lưu Chước luôn sống mà không cần lo nghĩ đến vấn đề tiền nong. Giờ thì hay rồi, không có tích lũy, tiền đâu mà mua đồ dự trữ bây giờ?
Lưu Chước suy tính trăm bề, cuối cùng đưa ra quyết định.
Ngôn Xuyên nhìn nữ nhân nhàn nhã ngồi trên ghế sa lông, thoải mái tự nhiên không khác gì ở nhà, một tay vuốt lông chú chó cưng của anh, một tay cầm điện thoại. Anh nhíu mày, đáy lòng lạnh lẽo.
Nhóc ngốc, thật sự coi chỗ anh ta là nhà mình? Giờ ngay cả gọi điện cho tên khốn kia cũng có thể làm? Rốt cuộc là do cô quá ngu ngốc hay do cô nghĩ anh là kẻ ngốc đây?
Lục Bạch nhận được điện thoại của Lưu Chước, không chậm giây nào, lập tức bắt máy: "Có chuyện gì sao? Lưu Chước."
Liên lạc với hắn vào giờ này, chắc hẳn cô phải có chuyện gấp lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/12.html.]
"Cần tiền? Bao nhiêu?"
"..."
"Tiền không phải vấn đề đối với tôi."
"..."
"Được, bây giờ tôi lập tức chuyển cho cô."
"..."
Mập
"Cô chỉ cần chuyên tâm làm nhiệm vụ là được, tiền là vật ngoài thân."
Chẳng bao lâu sau, tài khoản ngân hàng của Lưu Chước được cộng thêm một số tiền khổng lồ. Cô không nghĩ nhiều, lập tức dùng tiền đó mua vật tư, nói thì hơi mê tín, nhưng kiếp này cô muốn sống để trả nợ kiếp trước, còn có muốn tích phúc cho con cháu. Mặc dù việc có thể sống tiếp để đẻ con được hay không thì cô không nắm chắc.
"Tổng giám đốc, vừa có thông tin, tài khoản ngân hàng của Lưu Chước mới nhận thêm một khoản tiền vô cùng lớn, nguồn cung chưa rõ."
Ngôn Xuyên lặng im không đáp, trong lòng âm thầm khinh thường cô.
Thật là ngốc hết chỗ nói, làm anh muốn giả mù cũng không được.