*Cộp*
Mập
Lưu Chước giật mình, quay về phía phát ra âm thanh. Chẳng biết Ngôn Xuyên đã xuất hiện từ lúc nào, âu phục thẳng thớm, cao cao tại thượng quan sát cô.
"Ông chủ, anh dậy rồi ạ? Tôi dậy sớm, không có việc gì làm, sợ làm phiền anh nên tùy ý sử dụng nhà bếp, không sao chứ ạ?"
Sáng sớm ngủ dậy trong căn phòng quen thuộc, trong một thoáng, cô đã tưởng mình trở về với cuộc sống sinh hoạt năm năm trước. Tỉnh dậy liền vào phòng bếp nấu đồ ăn sáng. Ngôn Xuyên sẽ mặc cô muốn làm gì thì làm, chỉ cần không phá nát nhà anh là được.
Giờ cô mới nhớ ra, mình chỉ là được anh cho ở nhờ một hôm. Mới ở nhờ mà đã tự động chạm vào phòng bếp của anh không hỏi ý kiến, liệu có bị anh ném ra ngoài không?
Trái ngược với lo lắng của cô, Ngôn Xuyên chỉ nhìn cô một lát, sau đó đi ra cửa.
"A! Ông chủ, anh có muốn ăn sáng không? Tôi nấu không được ngon nhưng cũng tàm tạm đó ạ. Coi như tôi cảm ơn anh đã cho tôi ngủ nhờ một đêm."
Ngôn Xuyên nghe đề nghị của cô khựng lại một bước, tay siết chặt thành nắm đấm. Nhưng rất nhanh, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Không cần."
Lưu Chước: "..."
Hài, bỏ đi, anh ấy giàu có như vậy, chắc chắn mỗi ngày đều ăn ở nhà hàng sang trọng, đồ ăn do đầu bếp hàng đầu thực hiện. Anh đồng ý ăn đồ cô nấu mới là bất thường. Kiếp trước sống năm năm, cô nấu ăn vô số lần nhưng anh chưa một lần nào động đũa.
Lưu Chước thở dài trong lòng, nhìn cánh cửa đóng kín, nỗi buồn không tên không ngừng ngự trị trong tim.
Ngôn Xuyên mím môi ngồi trong xe, dư quang liếc nhìn căn nhà của bản thân. Anh liếc nhìn, tựa như có thể nhìn xuyên qua tường rào kiên cố, nhìn thấy người anh muốn nhìn. Chắc là bây giờ cô ấy đang ăn nhỉ.
Lưu Chước cả ngày nhàm chán, hết ôm Bạch đi dạo lại ngồi sân phơi nắng, cực kì rảnh rỗi. Thời gian nhàn nhã, không có Lục Bạch thò ra làm phiền khiến cô vui hơn bao giờ hết. Đột nhiên, Lưu Chước phát hiện ra, sống như thế này cũng rất tốt, không nhất thiết cần phải tự do. Mỗi ngày, có thể nhàn nhã hít thở không khí trong lành, nuôi một con thú cưng, trồng một vườn hoa, nấu ăn, quét nhà, cuối tháng còn được nhận lương, quả thật rất tuyệt.
Hóa ra, kiếp trước cô đã bỏ lỡ một cuộc sống mà không biết bao nhiêu người mơ ước, chỉ vì đuổi theo thứ tự do không thể có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/11.html.]
"Bạch, cuối cùng chị cũng tìm ra cuộc sống lý tưởng nhất rồi, hê hê." Lưu Chước ôm chặt Bạch trong lòng, cười ngây ngốc.
Bạch: "..."
Chủ nhân nói cô ấy ngốc, quả thật có hơi ngốc, nhưng cũng rất đáng yêu, chăm sóc nó rất chu đáo, nó rất thích.
Bạch lè lưỡi l.i.ế.m má cô, đáp lại cái ôm thắm thiết của cô.
Ngôn Xuyên ở công ty, dùng chút thời gian rảnh rỗi của mình mở camera an ninh trong nhà ra xem: "..."
Ngốc thật.
*Bộp*
"A!"
Trợ lý Chương Đặng ôm trán, khó khăn giật lùi về sau mấy bước. Hắn xoa xoa đầu, nhìn về phía Ngôn Xuyên.
Ngôn Xuyên ngồi thẳng lưng trên ghế, dùng đôi mắt lạnh lẽo, khí chất tựa thiên tiên không vướng bụi trần nhìn hắn.
Chương Đặng: "..."
Quả nhiên, vừa rồi là do hắn hoa mắt. Tổng giám đốc mặt đơ trời sinh của hắn sao có thể cười được cơ chứ!
Hắn xoa đầu, cung kính gập người: "Xin lỗi tổng giám đốc."
Ngôn Xuyên không tiếng động thoát ứng dụng trên điện thoại. Anh biết hắn tới tìm mình làm gì, không nhiều lời, đứng dậy, sải bước dài đi theo sau hắn.
Một lát nữa, có một cuộc họp quan trọng cần sự có mặt của anh.