Tổng giám đốc rõ ràng đang chửi nữ nhân kia, vậy mà sao hắn lại cảm thấy mình là người bị chửi vậy nhỉ?
"Tổng giám đốc, vậy thì... tút... tút..."
Chương Đặng: "..."
Vậy mà lại ngắt điện thoại của hắn, hắn còn chưa nói xong? Chắc là tổng giám đốc đã có tính toán riêng của mình. Mặc kệ, hắn không thèm quan tâm nữa.
Ngôn Xuyên ngắt điện thoại, liếc tầm nhìn về phía cửa. Cô ngốc kia, có biết che giấu thân phận không? Đến việc này còn cần anh hướng dẫn?
Hơn một giờ sáng, trăng trên bầu trời phát ra ánh sáng lãnh đạm, khiến màn đêm càng thêm tối tăm. Nơi bóng đèn đường không chiếu tới chính là màn đêm bất tận, không có điểm cuối.
"Bạch, vào ngủ đi."
Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn, là tiếng quát của cô. Ngôn Xuyên nhíu mày, anh biết cô đang muốn làm gì. Anh ném điện thoại trở về, đẩy mở cửa phòng.
Lưu Chước ở trước cửa, tiến thoái lưỡng nan, không làm thế nào thoát được đeo bám của Bạch. Bình thường lúc cô tan ca nó cũng chỉ nhìn theo bóng cô rời đi, chưa bao giờ bám chặt không cho cô rời đi như hôm nay. Ngay cả kiếp trước, cô chăm sóc nó hơn năm năm, cô cũng chưa từng nhìn thấy một mặt này của nó.
Cô vừa dỗ vừa mắng nhưng làm cách nào cũng không đẩy được Bạch đi.
Đang trong lúc cô không biết phải làm thế nào thì đèn từ phía cầu thang vụt sáng, bóng người cao lớn đứng giữa những bậc thang, ánh sáng bao quanh anh, giống như tinh linh lặng lẽ bước xuống từ thiên đường.
Lưu Chước rời tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào anh: "Xin lỗi, tôi làm phiền đến việc nghỉ ngơi của anh sao?"
Mập
Ngôn Xuyên nhìn cô, đôi mắt lạnh băng rơi trên người cô khiến cô cảm thấy khó thở. Hai vai giống như đeo tạ, nặng chĩu. Đỉnh đầu vọng lại âm thanh trầm lạnh: "Chưa ngủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/10.html.]
"Hả?" Lưu Chước ngẩn người, liếc mắt nhìn anh.
Anh vẫn đứng đó, ánh sáng trắng, bậc thang sâu thẳm kết hợp cùng khí chất lạnh lẽo khiến anh càng giống thiên sứ phán xử.
Anh ấy vừa rồi mới giải thích cho cô đúng không?
Ngôn Xuyên chậm rãi bước tới trước mặt cô. Anh liếc mắt nhìn Bạch vẫn đang quấn lấy chân cô, ngay lập tức, chú chó nhỏ cụp đuôi, không mấy tình nguyện bước tới ngồi sau lưng anh.
"Muộn rồi."
"Dạ, đúng là rất muộn rồi, xin lỗi vì đã ngủ quên, giờ tôi về ngay đây ạ. Ngày mai tôi vẫn sẽ tới làm đúng giờ." Lưu Chước áy náy cúi đầu. Trái tim đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c nhưng đã không còn lo lắng hay sợ hãi như trước.
"Ở lại đi." Anh chậm rãi đề nghị.
"Dạ?" Lưu Chước lần nữa ngây ngốc, ngày hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra.
Ngôn Xuyên không chê cô phiền, kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Muộn rồi, cô, ở lại đi, thuận tiện."
Anh vừa nói vừa ngắt quãng, một câu không dài nhưng ngắt làm mấy lần tuy nhiên cô hiểu. Kiếp trước ở bên cạnh anh năm năm, cô biết thói quen lười nói chuyện này của anh, đặc biệt là với người xa lạ. Cô chỉ là một nhân viên chăm sóc thú cưng vừa làm được vài ngày, anh chủ động nói với cô một câu dài hơn ba chữ đã là điều bất thường rồi.
Không chờ cô đáp lời, Ngôn Xuyên đã chỉ tay về phía một cánh cửa: "Cô, ngủ ở kia."
Lưu Chước nhìn theo chỉ tay của anh, lập tức nhận ra căn phòng dành cho người làm gắn bó cùng cô suốt năm năm trời. Không ngờ, sớm vậy cô đã được trở lại căn phòng cũ quen thuộc.
Ngôn Xuyên không ở lại lâu giống như chỉ đi xuống thông báo cho cô, nói xong liền xoay người rời đi. Bạch liếc nhìn cô, không mấy tình nguyện theo chân Ngôn Xuyên, trở về lại ổ chó của mình.
Lưu Chước: "..."