Phản Diện Ôm Chặt Không Buông - 1

Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:41:32
Lượt xem: 29

Máu nóng chảy khắp nơi, loang theo nền gạch tráng men đọng thành từng vũng sâu thẳm. Lưu Chước khoác trên người bộ đồ bó sát, lạnh lẽo nhấc cao chân, đạp lên vũng máu, bước qua vô số t.h.i t.h.ể rải rác. Bọn họ, đều là những người đồng đội, chiến hữu, đồng nghiệp cũ thế nhưng cô vẫn chẳng mảy may để ý, dù chỉ là một cái liếc mắt.

 

Cô giấu không nổi hứng khởi trong lòng, tốc độ nhanh nhẹn, bước vào sau cánh cửa.

 

Căn phòng rộng lớn đồ đạc ngổn ngang, trên bàn làm việc có duy nhất một người đang ngồi. Nam nhân dùng đôi mắt mờ mịt, nhiều thêm vài tia thất vọng ghim chặt lên người cô.

Mập

 

Không thể thừa nhận, người này rất đẹp trai, mặt đẹp dáng đẹp, chuẩn gu của cô. Anh còn đối xử với cô rất tốt, bao nhiêu năm qua đều chưa từng trách phạt cô nặng lời.

 

Đáng tiếc, thứ cô mong muốn, lại không phải anh.

 

Lưu Chước dừng lại trước bàn làm việc, tay nắm chặt d.a.o găm sắc lạnh.

 

Nam nhân cơ thể vô lực, giống như cá nằm trên thớt, nhìn cô không cam tâm: "Lưu Chước? Tại sao?"

 

Lưu Chước lạnh lẽo bước qua bàn làm việc, dừng lại trước anh, từ trên cao nhìn xuống anh, giống như nhìn từ góc nhìn của thượng đế. Con người này, chỉ hôm qua, vẫn còn hô phong hoán vũ chân đạp thiên hạ, hôm nay lại biến thành chim trong lồng, tùy cô định đoạt.

 

Cô cười lạnh: "Kiếp sau, chúc anh gặp một người tốt hơn tôi."

 

Anh nhìn cô đau đớn nhưng lại không hề có một tia trách móc, anh thản nhiên nhìn cô giống như đã đón nhận kết cục của bản thân, nhưng mà anh vẫn không cam tâm: "Tôi đã làm gì sao với cô?"

 

"Anh không sai, chỉ là, thứ tôi muốn, anh không thể cho tôi."

 

"Rốt cuộc cô muốn gì? Quyền lực? Tiền tài? Tất cả mọi thứ..."

 

"Tôi muốn tự do."

 

"..."

 

Anh yên lặng, không thể tin nhìn cô chằm chằm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/phan-dien-om-chat-khong-buong/1.html.]

Giết anh, là nhiệm vụ cuối cùng của cô, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ, cô sẽ có thể khôi phục thân phận bình thường, lấy lại tự do trước đây. Tự do, là thứ mà cô theo đuổi cả đời này.

 

*Cạnh*

 

Cửa phòng lần nữa được mở ra, người tới, cô biết rõ, là Lục Bạch - chủ tử của cô, người nắm giữ tự do của cô. Cô nhìn hắn, lùi lại một bước: "Lão đại."

 

Lục Bạch cười lớn, sảng khoái phất tay: "Làm tốt lắm Chước, mau g.i.ế.c hắn đi, sau đó, cô sẽ được tự do."

 

Cuối cùng thì cái gai duy nhất trong mắt hắn cũng được nhổ bỏ, nhẫn nhục bao nhiêu năm, cuối cùng hắn cũng đạt được ý nguyện. Càng nghĩ càng vui vẻ, hắn trào phúng nhìn nam nhân ngồi trên bàn làm việc: "Ngôn Xuyên, không ngờ tới đúng không? Người mà mày tin tưởng nhất, thật ra là người của tao."

 

Ngôn Xuyên cười lạnh, bình thản nhìn hắn: "Mày phải giữ lời hứa với cô ấy."

 

"Tao đương nhiên giữ lời, ta không làm ăn gian dối giống như mày. Chước, đủ rồi, kết liễu hắn đi."

 

Lưu Chước nhận lệnh, siết chặt d.a.o trong tay, chậm chạp đ.â.m vào n.g.ự.c anh. Đau đớn đánh tan sự tê dại bởi thuốc, không ngừng xông lên đại não, khiến anh càng thêm tỉnh táo.

 

Ngôn Xuyên nhìn cô, m.á.u trào ra từ khóe miệng: "Chúc em..."

 

*Đoàng*

 

Tiếng s.ú.n.g khô khốc xé tan không gian tĩnh mịch, bàn tay siết chặt cán d.a.o mất dần sức lực, buông thõng. Lưu Chước ngã nhào vào lồng n.g.ự.c đang chảy m.á.u đầm đìa, mùi m.á.u tanh nồng đậm không ngừng tràn vào phổi. Cổ họng dấy lên một trận tanh ngọt, cô khó khăn ho khan, m.á.u tươi trào ra khóe miệng. Tầm mắt mờ dần, hình ảnh cuối cùng rơi vào đáy mắt cô là gương mặt bàng hoàng đến vặn vẹo của anh.

 

Anh gằn giọng bên tai cô: "Tại sao?"

 

Lục Bạch cười đầy bỉ ổi: "Tao ban cho cô ta tự do mà cô ta mong ước, mày thích nó đúng không? Tao tạo điều kiện cho bọn mày c.h.ế.t cùng ngày, mày phải cảm ơn tao mới đúng."

 

Cánh tay ôm lấy cô siết rất chặt, giây phút cuối cùng, cô cảm nhận rất rõ sự bất lực đến cùng cực của anh.

 

Ha ha.

 

Nếu như có thể, cô thật muốn cười lớn một trận. Tự cười chính bản thân ngu ngốc, theo đuổi thứ không bao giờ thuộc về mình.

Loading...