Ái chà,  lỡ lời  nữa.
Lần    rõ ràng, đầu mày Cố công tử giật rõ một cái.
「...Cố Phỉ.」
「Gọi ... ờ... Âm Âm là  .」
Vừa dứt lời, một sự im lặng ngột ngạt bao trùm giữa hai .
Mặt Cố Phỉ chỉ thiếu điều  rõ mấy chữ 「Cô rốt cuộc   gì」 lên đó.
Hết cách,  chuyện nhạt nhẽo đúng là   sở trường của .
Ta cũng đành tung  bước ba – át chủ bài, thể hiện ưu thế.
Ta  quanh một lượt, chỉ  cửa sổ : 「Cố công tử, hóa  ngài  mở cửa sổ, trời hôm nay  nóng nhỉ.」
「Xoạt xoạt」, là tiếng xấp ngân phiếu phe phẩy giữa các ngón tay , luồng gió nhỏ quạt  cũng mang theo mùi tiền.
Cố công tử, ngài hiểu ý  chứ.
Ai ngờ,  khi Cố Phỉ  rõ thứ trong tay , sắc mặt lập tức sa sầm, khiến   thì  mặt thối còn  thể thối hơn.
Trong mắt  lộ vẻ giễu cợt, khóe miệng nhếch lên nhưng  hề  ý ,
「Quý nhân giá cao, Cố mỗ  đảm đương nổi, mời tìm  khác.」
「Rầm!」 một tiếng, cửa phòng đóng sập ngay  mặt .
6
Ra quân bất lợi là điều   ngờ tới.
Thử hỏi xem ai  thể từ chối ,  nhất mỹ nhân tiên giới, hội tụ cả nhan sắc và tài năng chứ?
Đáp án là  một ai.
Có lẽ do  thất thần quá lộ liễu,  đường về đột nhiên    gọi .
「Cô nương, ban nãy cô  nhanh thật đấy, nhoáng cái   thấy , gặp  Cố công tử ?」
Là bà dì bán hàng rong ban nãy, đang vẫy tay với .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta lon ton chạy qua, 「Gặp  ạ.」
「Sao nào? Cố công tử đó   trai ?」
À cái ...   lắm  nhỉ, bàn tán ngoại hình   ngay  cửa sổ nhà họ.
Thế là   dè dặt gật đầu.
「Ối chà~ Cô bé ngại ngùng kìa~ Đừng thấy dì bây giờ thế , hồi trẻ cũng là siêu mê trai đấy!」
「Rồi  nữa? Gặp Cố công tử   nữa?」
Chỉ vài câu , trong lòng    bà dì nhét đầy bánh ngọt, hai tay cũng  còn chỗ trống.
Nhìn ánh mắt mong đợi của bà dì,  khô khốc đáp: 「Hắn từ chối cháu .」
Khiến bà dì đau lòng một hồi, 「Ôi trời, đừng buồn, Cố công tử tính tình nó thế đấy.」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/pham-an-thuong-tien/chuong-7.html.]
「Đến công chúa đương triều tới,   cũng chẳng nể mặt .」
Bà dì  dịp mở máy, kể hết cho   những chuyện bà   về Cố Phỉ.
Cố Phỉ vốn là con trai Hầu tước, bản   tài năng xuất chúng, cuộc đời vốn là một con đường rộng mở.
 trời  chiều lòng .
Cố Phỉ  đến tuổi nhược quán, cả Hầu phủ đột nhiên mắc tội.
Cây đổ bầy khỉ tan, phủ  cao sang ngày xưa, giờ chỉ còn  một mầm non độc nhất,
Ở thanh lâu chịu nhục, sống  bằng chết.
Ta chớp chớp mắt, 「Vậy nên, đến chuộc  cho  cũng   ạ?」
「Chứ  nữa!」 Bà dì cố tình hạ giọng, thần bí chỉ lên , 「Người  chỉ thị, chính là  xem đứa con độc nhất nhà họ Cố  chịu nhục, chậc chậc chậc, tạo nghiệp quá.」
Ta chợt hiểu , gật đầu lia lịa, 「Hóa  là , bảo    từ chối ngân phiếu của cháu.」
「Haizz! Cô  đến  đưa tiền? Tục! Cố công tử   là đại tài tử,   sách đều thấy tiền thối lắm!」
「Cô đưa   bao nhiêu tiền?」
Ta thuận miệng , 「Chắc  ba mươi vạn lượng.」
「Cái gì?!」 Bà dì đột nhiên đập đùi, hét lên, 「Bao nhiêu? Ba mươi vạn?」
Ta vội  hiệu cho bà dì  nhỏ chút, đừng để Cố Phỉ  thấy,  tưởng  đang sỉ nhục  .
Bà dì bình tĩnh , sắc mặt đột nhiên nghiêm túc,
「Cô nương, là  nghĩ sai , nếu là ba mươi vạn lượng,  chắc chắn là Cố công tử   điều.」
「 ,   thật sự    điều, nhưng mà   là cực phẩm mỹ cường thảm đó.」
Vẻ mặt bà dì dần trở nên khó hiểu,  đó tự  lý giải,
「Ta hiểu , cứu vớt phong trần chứ gì, cái   rành lắm. Cô nương chắc là cực kỳ thích Cố công tử .」
Ta trịnh trọng gật đầu, 「 ,  gặp  thích.」
「Muốn đôi mắt lạnh lùng  thấu  sự  phủ một tầng  nước,  đôi môi nhạt màu ...」
Ta còn   hết, phía  đột nhiên  tiếng động, một cánh cửa sổ đang đóng chặt bỗng bật mở.
Lực quá mạnh, cây sào tre chống cửa sổ rơi xuống.
Mà hai tay   là đồ,  kịp đỡ,    đập trúng đầu.
Bóng  trong cửa sổ  lầu thoáng qua,  sâu   một cái,   「rầm」 một tiếng đóng cửa sổ .
「Á——」 Bà dì thấy  hét lên đầy kích động.
「Cái sào tre , tình tiết ,  rành quá mà! Cô nương, mau lên, Cố công tử gọi cô lên lầu đó!」
「Haizz, còn  ngẩn  đó  gì, tin dì của cô là đúng !」
Ta do dự,   lên lầu  ngoái đầu  liên tục,  lưng bà dì đang cổ vũ,
「Cố lên! Tây Môn Đại Quan Nhân~」