Không thể nào, tuyệt đối  thể nào!
Tư Âm Điện của  hàng trăm năm nay gieo rắc âm luật, nhạc khúc xuống nhân gian,    kẻ mù tịt về nhạc lý thế  chứ!
「Trời ơi tía má ơi,  đứa trời đánh nào bắt Cố công tử chơi đàn thế   nữa, rốt cuộc là đang hành hạ    hành hạ chúng  đây!」
Một bà dì bán hàng rong bên đường  bịt tai  cằn nhằn.
Ta tiện đà ghé  hỏi: 「Cố công tử là ai  ạ?」
Bà dì  dám bỏ tay bịt tai xuống, chỉ bĩu môi, hất hàm chỉ lên cửa sổ một căn phòng  tầng hai,
「Phòng đó đó, chỗ ở của Cố công tử đấy,    ... Ủa? Người  ?」
Ta phi thẳng lên phòng ở tầng hai, để xem rốt cuộc là kẻ nào!
Thân hình lóe lên  đến tầng hai,  kịp hành động gì thêm, cửa phòng  bật mở từ bên trong.
Chỉ thấy trong phòng, mấy gã đàn ông mặc gấm vóc đang vây quanh    ghế đàn.
Một tên trong đó túm lấy   kéo khỏi ghế đàn,  dùng sức quăng mạnh xuống đất.
「Tiểu Hầu gia nhà họ Cố của chúng  năm xưa cũng là tài tử  một kinh thành, văn võ song , ba tuổi   thơ cơ mà. Sao sa cơ  thanh lâu cả năm trời  mà một khúc nhạc con con cũng  học nổi thế hả?」
Người ngã  đất chỉ cúi đầu   lời nào, mái tóc đen rủ xuống che khuất biểu cảm.
Tên   thấy mãi   ai đáp ,  chút thẹn quá hóa giận, tiến lên giẫm chân lên ngón tay  , day  day .
Hắn túm tóc đen của  , ép ngẩng đầu lên.
「Ông đây đang  chuyện với mày đấy, mày điếc !」
Khi  đó để lộ gương mặt thật,  bất giác hít một  khí lạnh.
Chỉ thấy  đó áo trắng tóc đen, gương mặt tựa bạch ngọc, đôi mắt phượng khẽ nhếch, con ngươi đen láy, tựa như  còn chút thần sắc nào.
Dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi  hảo  tái nhợt, ánh lên sắc hồng nhàn nhạt.
Gã đàn ông áo gấm  thẳng  đôi mắt đen như đầm sâu thăm thẳm ,  mà   chút sợ hãi,
Hắn đột ngột giật mạnh tóc  đàn ông , mặt lộ vẻ ghen ghét, vớ lấy cốc rượu  bàn, tạt thẳng  mặt  .
「Hừ, mày cũng chỉ còn mỗi cái mặt là dùng , thảo nào  lấy sắc hầu hạ  !」
Người đàn ông  tạt rượu đầy mặt, theo phản xạ nghiêng đầu, để lộ góc nghiêng thần thánh.
Hàng mi như chiếc quạt nhỏ rủ xuống, rượu  ướt gương mặt, nhỏ giọt tí tách.
Chẳng hiểu , trong lòng   tự lồng tiếng cho :
「A, lạnh quá ~」
 thực tế  đàn ông  hề lên tiếng, từ đầu đến cuối chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, cũng  hề phát  âm thanh gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/pham-an-thuong-tien/chuong-5.html.]
Như thể   bắt nạt, sỉ nhục   là  .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bình thản như một  ngoài cuộc.
Ta cảm thấy má  dần nóng lên,  tiếng  trong lòng bảo  rằng,
「Chuẩn vị , chính là cảm giác , chính là  đàn ông !」
「Mỹ cường thảm!」
5
Ta vuốt  tóc cực nhanh, khẽ nhích bước, tiến về phía  đàn ông  đất,
「Ấy, vị công tử ,   thảm hại thế , mau  dậy .」
Cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Ta vờ như  cảm nhận  bầu  khí trong phòng, tiến hành theo kế hoạch bắt chuyện ba bước  định.
Bước một, chủ động tấn công.
Lúc , gã đàn ông áo gấm   hồn, giọng điệu   lành gì: 「Con điên nào đây, dám chạy đến  mặt ông mày...」
Nụ   hảo  mặt   hề  đổi, chỉ khẽ nghiêng đầu, môi hé mở, thốt  một chữ,
「Cút.」
Sau đó tiếp tục  tủm tỉm   đàn ông  đất.
Người đàn ông: 「...」
Lời của Tư Âm Thượng Tiên, phàm nhân đương nhiên sẽ ngoan ngoãn tuân lệnh.
Đám đàn ông áo gấm  ngẩn  một lúc,  đó ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Ta trấn tĩnh , bắt đầu bước thứ hai, kéo gần  cách.
「Thảo nào hôm nay  đường   chim khách kêu, thì  là  duyên tình cờ gặp  công tử. Chẳng  Cố công tử quý tính là gì?」
Ái chà,  đang  cái gì thế .
Người đàn ông chậm rãi  dậy, đôi mắt đen thẳm  , đầu mày dường như khẽ nhướng lên,
「Tình cờ gặp? Ở thanh lâu?」
...Câu     đỡ kiểu gì, đành  gượng hai tiếng,
「Haha, gặp gỡ là  duyên mà.」
「Ngưỡng mộ đại danh Cố công tử  lâu,   nên xưng hô với Cố công tử thế nào?」