2
Trong chính điện của Tư Âm Điện, các mỹ nhân đủ loại đang ngồi quây thành vòng tròn.
Họ đang lắng nghe Điện chủ ngồi trên chiếc giường lớn giữa điện, kể lể trong nước mắt.
Nói đến cuối cùng, ta khô cả họng, cầm lấy ly tiên lộ Cầm Ngữ đưa tới uống cạn sạch.
Các tỷ muội cuối cùng cũng hoàn hồn, ai nấy đều vừa kinh ngạc vừa tức giận,
"Hắn dám vu oan cho ngươi!"
"Hắn dám làm nh//ục ngươi!"
"Ả ta dám hãm hại ngươi!"
"Hắn dám rút tiên cốt của ngươi!"
Mấy giọng nói vang lên cùng lúc, Cầm Ngữ và mấy người khác nhìn nhau, đồng thanh nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hai kẻ tiện nhân này!"
Thấy cảnh này, lòng ta bất giác ấm lại.
Các tỷ muội của ta, dù chỉ là một giấc mơ, họ vẫn kiên định đứng về phía ta.
Nếu giấc mơ đó là thật, dù có phải liều mạng đến cùng, ta cũng nhất định phải bảo toàn tính mạng cho các tỷ muội.
Ta và các tỷ muội chụm đầu bàn bạc đối sách, cuối cùng nhất trí quyết định, đến Đăng Tiên Đài xem trước đã.
Đăng Tiên Đài là nơi mọi chuyện bắt đầu.
Trong mơ, Trạch Việt Thượng Thần lịch kiếp trở về, mang theo nữ chính mà hắn quen biết ở phàm gian.
Chúng ta vừa hay cùng đi xem thử, xác minh độ tin cậy của giấc mơ này đúng khoảng bao nhiêu.
Lúc chúng ta đến nơi, Đăng Tiên Đài đã tỏa sáng rực rỡ.
Cùng với tiên khí bốc lên nghi ngút, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt chúng ta.
Các tiên nhân xung quanh đều hành lễ với bóng người đó, đồng thanh chúc mừng:
"Cung nghênh Trạch Việt Thượng Thần quy vị."
Đợi ánh sáng tan hết, gương mặt đã xa cách từ lâu này lại xuất hiện trước mắt ta.
Mày cao mắt sâu, sống mũi thẳng tắp, trên người mặc bộ áo giáp đen hoa văn phức tạp, để lộ Chiến Thần Pháp Tướng.
Dù ở tiên giới đầy rẫy mỹ nam mỹ nữ, vóc dáng và dung mạo này cũng thuộc hàng đỉnh của chóp.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Oa, đây là tiên giới à."
Đồng tử ta co rút mạnh, chỉ thấy một cái đầu ló ra từ sau bộ giáp đen.
Nữ tử đó mặc một bộ váy dài màu xanh kiểu học giả, dung mạo thanh tú, vẻ mặt vừa tò mò vừa rụt rè.
Bắt gặp ánh mắt của ta, lại như bị bỏng, rụt về sau lưng Trạch Việt.
Trạch Việt nhíu mày rậm, không vui nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/pham-an-thuong-tien/chuong-2.html.]
Mà ta lại chẳng có phản ứng gì, cho đến khi một cơn đau nhói trên tay mới đột ngột hoàn hồn.
Hóa ra không biết từ lúc nào, ta đã siết chặt mười ngón tay, suýt nữa làm rách lòng bàn tay.
Ta và các tỷ muội nhìn nhau, vẻ mặt nặng nề trao đổi cùng một thông tin:
"Giấc mơ này, chín phần mười là thật rồi."
3
Giữa ta và Trạch Việt cách nhau khoảng năm mét.
Thấy ta không có phản ứng gì, vẻ không vui giữa hai hàng lông mày của Trạch Việt càng đậm hơn.
Hắn trầm giọng mở lời: "Phạm Âm, sao không hành lễ."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trong lòng ta tức muốn chết.
Còn hành lễ? Nếu không phải đánh không lại ngươi, ta hận không thể đạp ngươi xuống Đăng Tiên Đài ngay bây giờ!
Ta chỉ hơi khuỵu gối, hành lễ một cách qua loa lấy lệ: "Cung nghênh Thượng Thần quy vị."
Đôi mắt đen của Trạch Việt nhìn ta chăm chăm, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t muỗi.
Giây tiếp theo, nét mặt hắn giãn ra, vẻ mặt vốn lạnh lùng cứng rắn lại thoáng chút dịu dàng.
Sau đó hắn vòng tay kéo nữ tử trốn sau lưng ra, cúi đầu nhìn nàng ta chăm chú, nhưng lời nói lại là nói cho các tiên nhân nghe:
"Vị cô nương này tên là Thanh Chi, gặp ta lúc lịch kiếp ở phàm gian."
"Nhờ nàng ấy giúp đỡ, ta mới có thể lịch kiếp thành công trở về, ta đã từng hứa sẽ đưa nàng ấy về thiên đình."
Thanh Chi đứng trước mặt mọi người có vẻ hơi ngượng ngùng, hai má nhanh chóng ửng hồng, lại muốn rúc vào lòng Trạch Việt.
Trạch Việt vòng tay hờ quanh người nàng ta tỏ vẻ bảo vệ, dẫn nàng ta về phía ta,
"Phạm Âm, Tư Âm Điện của ngươi có nhiều tiên nữ, Thanh Chi cứ vào điện của ngươi trước đi."
Thanh Chi ngẩng đầu liếc trộm ta, ta còn chưa kịp tỏ thái độ, nàng ta đã nhanh chân thụp một tiếng, quỳ xuống trước mặt ta,
"Phạm Âm tỷ tỷ, đa tạ tỷ có thể nhận muội. Ở thiên đình này muội không nơi nương tựa, nếu được tỷ tỷ giúp đỡ, Thanh Chi nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm!"
Nói rồi, hai hàng nước mắt trong veo lăn dài.
Một phàm nữ không nơi nương tựa, thật đáng thương làm sao!
Vậy ta phải làm kẻ ngốc chịu thiệt à?
Sau lưng, Cổ Sắt, tỷ muội nóng tính nhất của ta, đã tức giận lên tiếng: "Ngươi là cái thá gì mà cũng đòi gọi Điện chủ là tỷ tỷ?"
Ánh mắt Trạch Việt như đuốc, chiếu thẳng về phía Cổ Sắt.
Mà ta thấy vậy, nghiêng người chắn trước mặt Cổ Sắt.
"Phạm Âm, ngươi có ý gì?"
Ta nhếch môi cười lạnh: "Cổ Sắt nói sai sao? Thanh Chi cô nương này là cái thá gì mà có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ?"