Bùi Niệm mắt cũng không thèm ngước lên, tiếp tục động tác trên tay: "Không như cô, vừa xấu lại còn lắm lời. Với lại trông cô già hơn tỷ ấy nhiều tuổi thế mà, sao lại gọi là tỷ tỷ?"
Thanh Chi tức điên lên: "Lục Trạch ca ca, huynh xem hắn kìa."
Trạch Việt thấy Bùi Niệm rót một tách trà đặt trước mặt ta, sắc mặt tối sầm, vươn tay định lấy tách trà đi thì bị Bùi Niệm chặn lại.
Trạch Việt híp mắt: "Bùi Niệm đạo hữu, mời tự trọng, Âm Âm là vị hôn thê của ta."
"Ha!" Bùi Niệm bật ra một tiếng cười lạnh ngắn ngủi từ cổ họng, ta cảm giác hắn lườm ta một cái.
"Vị hôn thê? Người ta thừa nhận chưa? Đừng tưởng ta ở trong phòng không nghe thấy gì nhé, “ muội muội” bên cạnh ngươi sắp khóc đến nơi rồi kìa, đồ đạo đức giả!"
"Ngươi!" Trạch Việt cố nén giận, như muốn chứng minh điều gì đó, nói với ta: "Âm Âm, qua đây ngồi cạnh ta."
Chưa đợi ta đáp lời, chân Bùi Niệm dưới bàn đã lặng lẽ giẫm lên vạt váy của ta, miệng châm chọc:
"Một cái ghế dài không ngồi được ba người đâu, hay là ngươi đứng dậy nhé?"
Ta đưa tay, dùng sức kéo vạt váy ra khỏi chân Bùi Niệm.
Làm ơn đi, ta vốn dĩ đâu có định ngồi qua đó.
Bên kia lại bắt đầu đấu võ mồm, Khê Nguyên phải đứng ra khuyên giải hai bên:
"Lục huynh bớt giận, xin lỗi, sư huynh ta bình thường không như vậy đâu, hôm nay không biết bị gì nữa."
"Sư huynh, huynh cũng bớt lời lại đi."
Ta cạn lời, dời mắt đi chỗ khác. Trên sân khấu ở sảnh tầng một, gánh hát đang biểu diễn.
Một người đang hát đến đoạn: "Đừng rời xa ta!"
"Cô nương cũng thích vở kịch này sao? Vở này là do bà cố của ta tự tay viết đấy, bà cụ thích xem kịch lắm."
Ta ngẩng đầu lên, thì ra là bà chủ quán mang trà bánh lên.
Ta tò mò hỏi: "Vở kịch này kể về chuyện gì vậy?"
"Nghe nói kể về Cố tiểu hầu gia năm đó bị kẻ xấu hãm hại, lưu lạc thanh lâu, nhưng có tiên nữ hạ phàm cứu ngài ấy thoát khỏi bể khổ. Tiếc là cuối cùng tiên nữ lại không từ mà biệt, bỏ rơi Cố công tử."
"Phụt!" Ta phun thẳng ngụm trà trong miệng ra, bên cạnh lập tức có người đưa khăn lụa tới, ta nắm chặt khăn, hít sâu một hơi.
Không thể nào... không thể có chuyện trùng hợp đến thế được... phải không?
"Bà chủ họ gì ạ?"
Bà chủ cười hề hề: "Haizz, ta họ Trương thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/pham-an-thuong-tien/chuong-13.html.]
Tay ta siết chặt chiếc khăn lụa hơn một chút: "Vậy bà có biết kết cục cuối cùng của Cố tiểu hầu gia này thế nào không?"
Bà chủ thở dài: "Nghe nói sau khi tiên nữ đi rồi, Cố tiểu hầu gia ốm nặng một trận. Nửa năm sau, vụ án của Cố phủ được minh oan, Thánh thượng đích thân đến thanh lâu đón người. Nhưng Cố tiểu hầu gia lại từ chối ban thưởng của Thánh thượng, chỉ lấy khế ước đất của thanh lâu, cho mọi người đi hết, rồi một mình dọn vào đó ở."
"Haizz, chưa đầy hai năm sau, Cố tiểu hầu gia buồn bã mà qua đời. Trước khi mất, ngài ấy đưa khế ước đất cho bà cố của ta, chỉ có hai điều kiện, một là đặt tên quán trà này là Tư Âm Các, hai là phải giữ gìn căn phòng của ngài ấy thật tốt, không ai được phép vào."
14
"Choang", tách trà trên tay ta rơi xuống đất, bất giác, nước mắt từng giọt lã chã rơi.
Bà chủ luống cuống tay chân: "Ối chà, cô nương đừng khóc mà, đều là chuyện trăm năm trước rồi, có khi là do bà cố ta bịa ra cũng nên."
Trạch Việt lạnh lùng bình phẩm: "Câu chuyện nhạt nhẽo, làm gì có tiên nữ nào nhàm chán như vậy."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Là thật, chỉ có ta biết đó là sự thật, Cố Phỉ vậy mà lại ra đi sớm như thế.
Là ta đã hại chàng.
Bên tai bỗng vang lên giọng nói trong trẻo trầm thấp: "Khê Nguyên, đưa thực đơn cho ta."
"Ồ vâng."
Khê Nguyên đưa tay ra, đạo bào rộng thùng thình che khuất tầm mắt của người đối diện.
Người bên cạnh đột nhiên giơ tay, dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ của ta.
Giọng điệu dịu dàng và quen thuộc đến thế: "Đừng khóc."
Thôi xong, ta lại càng muốn khóc hơn.
Thanh Chi nói giọng đầy mỉa mai: "Câu chuyện này cảm động lắm sao? Âm Âm cô nương không phải cố tình làm vậy để lấy lòng thương hại của người khác đấy chứ?"
Ta đập bàn đứng dậy: "Đủ rồi đấy, trà này đặc quá, ta ra ngoài cho thoáng."
Nói xong ta liền rời đi, lần theo ký ức, ta lại tìm đến căn phòng đó.
Trăm năm trôi qua, màn giường và lớp sơn gỗ trong phòng đều đã phai màu.
Món quà ta từng tặng chàng lại được đóng khung cẩn thận, đặt trong kệ tủ có lồng kính che chắn.
Một con tò he bằng đường đã sớm chảy nước, bên cạnh dựng một bức tranh vẽ lại hình dáng ban đầu của nó.
"Két", cửa phòng sau lưng bị đẩy ra, là Bùi Niệm.
"Âm Âm, lâu rồi không gặp."