PHẠM ÂN THƯỢNG TIÊN - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-05-01 00:31:52
Lượt xem: 516

Lúc Thượng Thần moi tiên cốt của ta, m///áu đã văng tung tóe khắp người hắn.

Mà ta thì đã sớm uống đan dược chặn cảm giác đau rồi.

Không những chẳng đau chút nào mà thậm chí còn tranh thủ liếc mắt nhìn nữ chính đang hau háu chờ được thay tiên cốt.

Nhìn ánh mắt chắc như bắp của bọn họ, ta bật cười.

Tiên cốt này cần nguyên chủ băng thanh ngọc khiết mới có tác dụng.

Phụt, không phải chứ, không phải chứ, bọn họ thật sự nghĩ ta vì nam chính mà thủ thân như ngọc ư?

Sự thật là, con trong bụng ta đã được ba tháng rồi! Có giỏi thì đến mà moi đi!!!!

1

Ta, đường đường là Phạm Âm Thượng Tiên, cảm ứng được thanh âm của trời đất vạn vật mà giáng thế.

Sinh ra đã là Thượng Thần nắm giữ thanh vận và âm luật thế gian.

Thần tiên  bẩm sinh như vậy, nhìn khắp tiên giới cũng chỉ có lèo tèo vài người.

Huống hồ ta sinh ra đã có Lưu Ly Tiên Cốt.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tiên cốt này không chỉ khiến thân thể ta trong như lưu ly, mà còn trong ngoài thông suốt.

Nếu có ngày tu luyện đến cực hạn, tiên thân càng không bị tổn thương, không bị hủy diệt, sống cùng trời đất.

Đây là sự tôn quý, là vinh dự biết nhường nào.

Vậy mà tối qua, ta lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ, một người tôn quý như ta lại phải làm nền cho một phàm nữ.

Không chỉ vị hôn phu bị cướp mất, quyền hành nắm giữ âm luật thiên hạ rơi vào tay kẻ khác, cuối cùng còn bị mọi người xa lánh, bị chính tay vị hôn phu rút mất tiên cốt trời sinh.

… Sau đó, trơ mắt nhìn phàm nữ kia thay tiên cốt của ta, khoác tay người đàn ông của ta, ngồi lên bảo tọa Thiên Hậu tôn quý.

Còn ta cuối cùng chỉ có thể tức đến hộc m///áu mà chếc?

"Ta nhổ vào!" Lúc tỉnh dậy từ trong mơ, ta vẫn còn tức điên, không kiềm được mà chửi thành tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/pham-an-thuong-tien/chuong-1.html.]

Dường như cảm nhận được cơn giận từ chủ nhân, Tư Âm Điện của ta cũng khẽ rung lên trong phút chốc.

"Ối ối ối, tổ tông của ta ơi, lại sao nữa rồi?"

Tỷ muội ở cùng là Cầm Ngữ xông vào, ôm chầm lấy ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta.

Gương mặt người trước mắt thật sống động, vòng tay thật ấm áp.

Ta không kìm được, suýt nữa thì đỏ hoe mắt.

Giọng nghèn nghẹn nói: "Ta mơ thấy mọi người đều chếc cả rồi…"

Cầm Ngữ đảo mắt khinh bỉ, kéo ta ra khỏi ng//ực nàng ấy,

"Cái miệng nhỏ này của ngươi nói lời xui xẻo gì thế, chẳng lẽ quên hôm nay là ngày Trạch Việt Thượng Thần lịch kiếp trở về sao?"

Sau một giấc mơ dài, đột nhiên nghe lại cái tên này, ta chợt thấy hơi hoảng hốt.

Mối hận bị rút xương trong mơ dường như vẫn chưa tan.

Lúc này nghe lại cái tên này, ta chẳng còn vui mừng mong đợi như thường lệ nữa, chỉ nhàn nhạt nói: "Biết rồi."

Cầm Ngữ lộ vẻ mặt kinh ngạc như mặt trời mọc đằng tây,

"Ta không nghe nhầm chứ? Trạch Việt Thượng Thần mà ngươi ngày đêm mong nhớ về rồi đấy?"

"Chỉ có phản ứng thế thôi à?"

"Đêm qua ngươi còn luôn miệng gọi Trạch Việt ca ca thân mật lắm cơ mà~"

Nghe ra sự trêu chọc trong lời Cầm Ngữ, ta tặng nàng một cái lườm.

Sau một hồi suy nghĩ, ta giữ tay Cầm Ngữ đang giục ta trang điểm lại, nghiêm mặt nói:

"Cầm Ngữ, gọi Tỳ Bà Ca, Nguyên Tiêu, Mộng Sênh và các tỷ muội khác đến đây, ta có chuyện muốn nói với mọi người."

Trong giấc mơ tối qua, các tỷ muội ở Tư Âm Điện chỉ vì bênh vực ta, cứu ta lúc nguy nan mà bị gán cho cái danh "chó săn của nữ phụ độc ác", lần lượt bỏ mạng.

Nếu giấc mơ đó là trời cao thương xót, cho ta một lời gợi ý.

Vậy thì lần này, ta quyết không thể để các tỷ muội đánh trận mà không chuẩn bị gì trong tay.

 

Loading...