tắt máy ghi âm, lạnh lùng  : "Long Hạo Thiên, mày đoán xem, nếu đoạn ghi âm , cùng với những thứ khác chúng tao thu thập , tất cả đều gửi đến Ủy ban Kỷ luật và các tòa soạn lớn, dự án 'Tinh Thành' của nhà mày còn khởi động  ? Mẹ mày liệu  thể dễ dàng bảo lãnh mày  khỏi đồn cảnh sát như   ?"
Mấy gã du côn  lưng   ,  vẻ chùn bước.
Long Hạo Thiên thở dốc, ánh mắt điên cuồng,  đột nhiên rút từ thắt lưng  một con d.a.o bấm: "Đưa đồ đây! Nếu , hôm nay tao cho chúng mày   nổi  khỏi đây!"
Ngay khoảnh khắc  cầm d.a.o lao tới, ánh mắt  sắc , đang chuẩn  hành động thì Tô Nhiễm ở  lưng còn nhanh hơn cả !
Cô  như một con báo linh hoạt, nghiêng , khóa cổ tay, lên gối, tấn công!
Động tác gọn gàng dứt khoát, mang một sự tàn nhẫn  thuộc về vẻ ngoài của cô  lúc !
"Á…!" Long Hạo Thiên hét t.h.ả.m một tiếng, con d.a.o bấm văng ,  ôm bụng  quằn quại  đất, đau đớn rên rỉ.
Tô Nhiễm một chân giẫm lên con d.a.o bấm   rơi,  xuống , ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ: "Đồ vô dụng! Ngoài việc dựa   và thế lực gia đình để bắt nạt con gái, mày còn   gì?"
Cô   ,  rạng rỡ với ,  chút đắc ý: "Quên , ở thế giới cũ, em  tập võ tổng hợp mấy năm. Đánh loại thùng rỗng kêu to  thừa sức."
  Long Hạo Thiên đang t.h.ả.m hại  đất, lòng  một gợn sóng, chỉ  sự căm hận lạnh lẽo đang cuộn trào.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
  đến bên cạnh ,  xổm xuống, dùng giọng  chỉ hai chúng   :
"Long Hạo Thiên, hãy tận hưởng những ngày tháng huy hoàng cuối cùng của mày . Tất cả những gì mày và gia đình mày , tao sẽ... tự tay nghiền nát."
Dạ Miêu
Ngày Long Hạo Thiên và Liễu Như Yên  bắt ,  và Tô Nhiễm  ở cuối đám đông.
Ánh đèn flash của các nhà báo như một cơn mưa rào, cuốn trôi  chút thể diện cuối cùng của  con nhà họ Long.
A Khí khẽ huých  khuỷu tay ,  nhỏ: "Còn sướng hơn hai cái tát đó."
   gì, chỉ lặng lẽ .
Nhìn bộ vest hàng hiệu của Long Hạo Thiên nhàu nhĩ khi  giãy giụa,  mái tóc  chải chuốt cẩn thận của Liễu Như Yên rũ xuống một lọn.
Lúc họ  đẩy  xe cảnh sát, Long Hạo Thiên đột nhiên    chúng  một cái, ánh mắt đó trống rỗng, như một chiếc vỏ sò   moi ruột.
Trên đường về nhà, hoàng hôn kéo bóng chúng  dài .
A Khí nhảy nhót  giẫm lên bóng của , giống hệt như em gái thật sự vẫn .
"Tối nay bảo   sườn xào chua ngọt nhé?" Cô  : “Lần  em sẽ chọn miếng to nhất."
Mẹ thật sự   món sườn xào chua ngọt.
Trên bàn ăn, ba mở một chai bia, rót đầy cho   ngập ngừng rót một ít  ly của  và Tô Nhiễm.
"Uống một chút," ông : “để ăn mừng."
Ba chiếc ly chạm  , phát  tiếng kêu trong trẻo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/pha-vo-vong-lap-nguoc-luyen/chuong-7.html.]
Mẹ gắp thức ăn cho chúng , lẩm bẩm kể chuyện dì hàng xóm hôm nay còn cố tình sang khen chị em chúng   chí khí.
Tô Nhiễm gặm sườn, khóe miệng dính đầy nước sốt,   rõ lời: "Vẫn là cơm  nấu ngon nhất."
Khoảnh khắc  quá ấm áp, ấm áp đến mức khiến   gần như  quên   tăm tối.
Cho đến  khi  ngủ, Tô Nhiễm ôm gối chui  chăn của .
Chúng   cạnh ,  tiếng ve kêu dần tắt ngoài cửa sổ.
"Tiêu Tiêu," cô  đột nhiên khẽ hỏi: “Nếu... em  là nếu,  một ngày chị phát hiện tất cả những điều  đều   là thật, chị sẽ  gì?"
  sang  cô .
Ánh trăng lọt qua khe rèm, chiếu lên mặt cô  những vệt sáng mờ ảo.
"Bữa cơm  là thật,"  : “Nụ  của ba  là thật, và em ở đây cũng là thật."
Cô  im lặng một lúc  : "Cũng đúng."
Chúng  đều nhắm mắt .
Ngay khi  sắp  , màn hình chiếc điện thoại bên gối bỗng sáng lên… đó là một chiếc điện thoại cũ  hết pin từ lâu.
  dậy cầm điện thoại lên, màn hình sáng mờ ảo, hiện  một dòng tin nhắn từ  lạ:
[Mã  quan sát viên 1001, độ  thành nhiệm vụ 100%. Kích hoạt giao thức  định dòng thời gian, xin hãy chuẩn .]
Gần như cùng lúc, A Khí đột nhiên  dậy ôm chầm lấy .
Những giọt nước mắt ấm nóng lặng lẽ rơi  vai , giọng cô  nhẹ như lông vũ:
"Cảm ơn chị... Em   ."
 im lặng một lúc, vỗ nhẹ  lưng cô .
"Cảm ơn em, A Nhiễm."
Ngoài cửa sổ, tiếng ve cuối cùng tan  màn đêm.
Nắng sớm xuyên qua rèm voan, nhẹ nhàng đậu  mặt .
"Tiêu Tiêu heo lười, mau dậy thôi nào!" Giọng  quen thuộc vang lên bên tai, với âm cuối lí lắc vui tươi.
 mở mắt, thấy em gái đang cúi xuống  , đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.
 ngơ ngẩn  con bé, cho đến khi khóe mắt ươn ướt, mới  nhẹ đáp:
"Chị  , Chiêu Chiêu."
Ánh nắng  vặn chiếu rọi khoảnh khắc chúng    mỉm .