“Anh nhớ dùng đó.”
Trì Thầm Yến cúi đầu, nhìn đồ vật trong tay Lộ Lê.
Anh đột nhiên hận không thể đập đầu xuống gối mà c.h.ế.t luôn trên giường.
***
Đối với việc Lộ Lê không còn muốn sinh em bé nữa, Kiều Giai Nhất hai tay hai chân vô cùng tán thành.
Lại nghe thấy việc Lộ Lê muốn vì bản thân mà làm chút chuyện gì đó, không muốn mỗi ngày quấn lấy chồng ôm ôm ấp ấp nữa, Kiều Giai Nhất nghe như thấy lời tiên phán xuống.
“Nếu ngay từ đầu cậu đã nghĩ vậy thì tốt rồi.” Kiều Giai Nhất vỗ vai Lộ Lê.
Lộ Lê khuấy trà sữa: “Nhưng mà tớ cũng không biết giờ phải làm gì cho tốt.”
Kiều Giai Nhất: “Làm gì chả được, dù sao cũng chỉ là kiếm chuyện làm cho qua ngày đoạn tháng thôi mà, nhà cậu cũng đâu có cần cậu kiếm tiền nuôi gia đình đâu.”
“Lấy tiền đầu tư mở tiệm trà sữa cũng được. Cũng không mệt mỏi gì, chồng cậu cũng chẳng thèm để ý chút tiền này đâu.”
Lộ Lê gật gật đầu.
Kiều Giai Nhất: “Lần trước đi suối nước nóng nhà tớ thấy sao? Hay giờ chúng ta qua đó đi spa đi, mấy ngày nay tớ đều eo đau chân đau.”
Lộ Lê nhìn đồng hồi: “Hôm nay hơi trễ rồi.”
Kiều Giai Nhất: “Đâu có trễ đâu, cậu về sớm làm gì chứ? Gặp chồng à?”
“Không phải chính cậu mới nói từ nay về sau sẽ không có bám dính lấy ông xã nữa sao, gì mà mới hai phút thôi mà đã rớt liêm sỉ rồi?”
Lộ Lê lâm vào trầm mặc.
Hình như đúng là cô rớt liêm sỉ hơi sớm rồi.
***
Trì Thầm Yến buổi chiều có một cuộc xã giao, địa điểm tổ chức ở một hội sở cao cấp trong trung tâm thành phố.
Đối phương là bạn học cấp ba của anh, họ Triệu.
Năm đó, bạn học của anh không phú thì quý, tốt nghiệp xong đa phần đều về kế thừa sản nghiệp gia đình. Bạn học Triệu này cũng có chút đầu óc, gia thế nhà y trước kia cũng bình thường tầm trung thôi, nhưng mấy năm gần đây nhờ có y mà cũng đã vươn lên không ít.
Buổi gặp mặt này cũng coi như là để tích lũy nhân mạch, dù sao cũng là bạn học, nên chuyện hợp tác lần này cũng coi như có chút dễ dàng hơn.
Trì Thầm Yến được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng đã đặt trước.
Bạn học Triệu so với anh đến sớm hơn một chút, thấy Trì Thầm Yến tiến vào, liền đứng dậy, duỗi tay chào hỏi: “Trì tổng, đã lâu không gặp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ong-xa-om-mot-cai/chuong-71-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Trì Thầm Yến nhìn bạn học của mình mấy năm qua đã thay đổi khá nhiều, người này trước kia vốn gầy gò thế mà bây giờ chưa đến 30 tuổi đã có bụng bia. Nếu không phải trước kia đã liên lạc với nhau thì bây giờ có đi đến trước mặt anh cũng sẽ nhận không ra.
Trì Thầm Yến cười cười, duỗi tay bắt tay bạn học, cũng chào hỏi một tiếng.
Hai người bắt tay xong, ngay sau đó, có một bàn tay trắng trẻo tinh tế duỗi về phía Trì Thầm Yến.
“Đã lâu không gặp.”
Trì Thầm Yến nhìn bàn tay đang hướng về phía anh, lúc này mới nhìn thấy người đang đứng sau lưng bạn học Triệu.
Là Bạch Thiên Nghênh.
Khuôn mặt và dáng người của cô ta so với mấy năm trước cũng không có nhiều thay đổi, dù mấy năm qua sinh sống ở Mỹ nhưng cũng không có trang điểm lòe loẹt, mặc váy dài dáng suông, trang điểm nhẹ nhàng, toát ra phong cách mỹ nhân Trung Quốc vừa đẹp vừa giỏi giang.
Bạn học Triệu vội vàng giải thích: “Thiên Nghênh từ lúc về nước đều giữ liên lạc với tôi. Cô ấy nghe nói hôm nay tôi với cậu gặp nhau nên cũng muốn đi qua theo. Mọi người đều là bạn học cũ, cũng coi như gặp mặt ôn chuyện.”
Trì Thầm Yến trên mặt vẫn vô cảm, vươn tay, đối với bàn tay đang đưa ra của Bạch Thiên Nghênh chỉ nắm một cái nhẹ như có như không rồi liền rụt tay về, đáp khẽ: “Đã biết.”
Bạn học Triệu cũng vội giảng hòa: “Nào, ngồi xuống đi.”
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Bạn học Triệu đôi lúc cũng nhắc đến chuyện hồi cấp ba, muốn ôn lại chuyện xưa, nhưng Trì Thầm Yến hình như không có hứng thú gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó lại đem đề tài quay về chuyện hợp tác.
Cả buổi đều chỉ nói chuyện hợp tác làm ăn, Bạch Thiên Nghênh cũng không chen chân vào được, chỉ yên lặng ngồi một bên, nghe hai người đàn ông bàn qua bàn lại chuyện làm ăn.
Cuối cùng, Trì Thầm Yến và bạn học Triệu bàn chuyện cũng ổn, coi như chuyện hợp tác bước đầu mỹ mãn.
Nói chuyện làm ăn xong, bạn học Triệu cũng đã đặt bàn ăn trước, muốn lôi kéo Trì Thầm Yến dùng bữa tối chung.
Trì Thầm Yến liền từ chối, nói anh còn có chút chuyện, không thể dùng bữa chung với y.
“Vậy được rồi.” Bạn học Triệu cũng không miễn cưỡng nữa. “Lần sau gặp lại.”
Trì Thầm Yến cùng với thư ký và trợ lý rời đi.
Lúc anh đi đến cuối hành lang, đột nhiên có người ở phía sau gọi lại: “Thầm Yến.”
Trì Thầm Yến nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn thoáng qua.
Bạch Thiên Nghênh đi tới, gót giày đi trên mặt thảm dày không phát ra tiếng.
“Thật xin lỗi, hôm nay em đường đột xuất hiện, không báo trước với anh.”
“Em nghe lão Triệu nói anh sẽ đến, nên mới muốn đến đây. Chúng ta đều từng là bạn học, khó khăn lắm mới gặp nhau được một lần.”