Lộ Lê bổ nhào lên giường, ghé lên người Trì Thầm Yến ngẩng đầu lên, cười ngâm nga: “Ông xã có hình chụp hồi nhỏ không, em muốn xem.”
Trì Thầm Yến nhìn vào đôi mắt của Lộ Lê, hít một cái, cuối cùng vẫn xuống giường, đi vào thư phòng.
Lúc trở về, trên tay anh là một quyển album.
Lộ Lê hưng phấn lập từ từ trên giường ngồi dậy, nhận lấy tập album trong tay Trì Thầm Yến, cười hì hì.
Cô ngồi xếp bằng trên giường, mở album ra xem.
Vừa mới nhìn bức ảnh đầu tiên, Lộ Lê đã thấy dễ thương đến mức hét chói tai.
“Ông xã!!!!” Lộ Lê che miệng không cho mình kêu nữa, một tay dùng sức lay lay cánh tay Trì Thầm Yến.
Trì Thầm Yến nhìn quyển album một cái. Là hình chụp anh hồi còn nhỏ.
Lộ Lê nhìn Trì Thầm Yến hồi còn bé tròn quay, vô cùng đáng yêu, ôm quyển album vào ngực: “Ông xã đáng yêu quá hu hu hu hu”
Trì Thầm Yến cười một tiếng, không nói gì.
Lộ Lê đem quyển album bỏ ra, tiếp tục xem ảnh.
Ảnh trong album được sắp xếp theo trình tự thời gian.
Là ghi lại hành trình lớn lên của một cậu bé con đến thiếu niên trưởng thành.
Lộ Lê càng xem càng phấn khởi, không ngừng vỗ tay Trì Thầm Yến, kích động vô cùng.
Ảnh hồi còn nhỏ:
“Ông xã, hồi còn nhỏ anh đáng yêu quá nè!”
Thời kỳ nhi đồng:
“Ôi lớn lên một chút mà vẫn đáng yêu ghê!”
Thời kỳ niên thiếu:
“A a a a ông xã sao lại soái thế này!”
Lộ Lê nhìn ảnh chụp thiếu niên mười sáu tuổi mặc một bộ đồng phục, mặt mày tuy còn nét trẻ thơ, nhưng tuyệt đối là kiểu nam thần mối tình đầu nơi vườn trường, cô càng xem càng thấy trái tim thiếu nữ đập bập bùng.
Sau đó ngẩng đầu lên, so với khuôn mặt đã trưởng thành của Trì Thầm Yến.
Tuy là bây giờ Trì Thầm Yến rất đẹp trai, nhưng mà bộ dạng ngây ngô năm mười sáu tuổi đó thật sự chính là muốn c.h.ế.t người.
Lộ Lê hối hận đ.ấ.m đấm vào gối: “Ông xã à, em hối hận vì sao không biết anh sớm một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ong-xa-om-mot-cai/chuong-45-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Trì Thầm Yến nhìn thoáng qua thấy Lộ Lê xem ảnh mà cũng phấn khích không thôi, anh cũng cảm thấy không có gì đặc biệt, nhưng trong mắt Lộ Lê, quả thực không giống nhau.
Lộ Lê xem hết quyển album, cảm thấy tim nhảy loạn xạ, giống hệt như nhìn thấy mối tình đầu.
Sau đó, cô gục đầu vào người Trì Thầm Yến, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn mặt anh.
Là khuôn mặt giống y chang thiếu niên mười sáu tuổi trong album kia.
Lộ Lê ảo não lên tiếng; “Em thật sự muốn gặp ông xã năm mười sáu tuổi.”
Trì Thầm Yến cười một chút, không biết nói gì, chỉ đưa tay sờ đầu Lộ Lê.
Lộ Lê lại lấy điện thoại ra.
“Ông xã, để em cho anh xem hình của em nè.”
Trì Thầm Yến gật đầu: “Ừ.”
Lộ Lê lướt đến hình chụp của mình năm mười sáu tuổi, đưa tới trước mặt Trì Thầm Yến.
Trên mạng có một ít ảnh chụp hồi nhỏ của Lộ Lê, nhưng tấm hình này là lần đầu tiên Trì Thầm Yến nhìn thấy.
Trong ảnh, cô đang mặc đồng phục phong cách nước Anh, mặt mày đã hiện lên đường nét của đại mỹ nhân, tuy còn nhỏ, nhưng khí chất đã toát ra không ít, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, đích thực là hoa hậu giảng đường.
Lộ Lê đem hình chụp của mình đặt bên cạnh hình của Trì Thầm Yến, thanh quý giáo thảo x thiên kim hoa hậu giảng đường, nhìn thế nào cũng vô cùng xứng đôi. Cô nghĩ nếu đem cái này chia sẻ vào topic Vợ chồng ăn lê kia, chỉ dựa vào chất xám của các chị em cũng có thể đẻ ra không ít truyện thanh xuân vườn trường siêu ngọt rồi. Nổi nhất các topic thì khó, chứ hút fans thì dễ vô cùng.
Thế này mà còn sợ không có ai ship CP vợ chồng ăn lê sao?
Nhưng mà Lộ Lê rất nhanh đã dẹp bỏ ý định đó.
Lộ Lê vốn rất keo kiệt, ông xã năm mười sáu tuổi, chỉ có một mình cô được quyền thưởng thức thôi, không thể chia sẻ cho người khác.
Trì Thầm Yến nhìn thấy Lộ Lê cứ ngồi thừ ra nhìn ảnh chụp, đang định nói là lúc anh mười sáu cô mới có mười ba thôi, không giống như bây giờ là đặt hai người lúc mười sáu tuổi cạnh nhau. Chỉ là, anh thấy Lộ Lê bộ dạng vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ, liền đem lời định nói nuốt vào bụng.
“Ông xã à.” Lộ Lê ghé vào n.g.ự.c Trì Thầm Yến, an tĩnh một lát, đột nhiên nói: “Em rốt cuộc cũng biết vì sao hồi đó có nhiều nam sinh theo đuổi như vậy nhưng em đều không đáp ứng rồi.”
Trì Thầm Yến: “Vì sao?”
Tuy rằng với diện mạo gia thế của Lộ Lê, lúc đi học đương nhiên sẽ không nói chuyện yêu đương nhăng nhít với các nam sinh khác, nhưng bây giờ nghe chính miệng cô nói ra, cảm giác không giống nhau.
Lộ Lê ngẩng đầu, nhìn mặt Trì Thầm Yến, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa kiên định.
“Bởi vì vận mệnh của em đã định sẵn là sẽ chờ anh.”
“Em với ông xã kiếp trước chắc đã nắm tay nhau uống canh Mạnh Bà rồi đi qua cầu Nại Hà, cho nên kiếp này mới tình thâm như biển, nước chảy đá mòn, là duyên phận không thể tách rời.”