Nửa tiếng sau, trước bồn rửa mặt có một người bận rộn.
Lộ Lê nhìn vào gương mà vẽ mắt, vất vả lắm mới trang điểm xong, sau đó vào phòng giữ đồ chọn quần áo tới lui.
Cô thay vài bộ đồ, cuối cùng chụp lại gửi qua cho Kiều Giai Nhất.
【Cậu thấy bộ nào được?】
Kiều Giai Nhất: 【 đi hẹn hò hả? 】
【 Làm vợ chồng già cả rồi mà còn bày trò nữa à?】
Lộ Lê: 【 Nói xem bộ nào?】
Kiều Giai Nhất chọn bộ áo sơ mi và váy.
Lộ Lê: 【 Cảm ơn. 】
Kiều Giai Nhất: 【Cậu long trọng như vậy là muốn đi đâu?】
【CCY đâu? Không phải đi gặp CCY đó chứ? 】
【 Này, đâu rồi?】
Lộ Lê vội vàng đem cảm xúc rối ren mà thu thập lại, đi xuống lầu, ngồi lên xe rồi mới nhắn lại: 【 Đi gặp anh trai.】
Kiều Giai Nhất nhất thời không nhắn lại, không biết đã đọc được tin chưa, hay là không biết nên nhắn lại cái gì.
Bentley di chuyển ra khỏi garage.
Lộ Lê cầm điện thoại, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, trong lòng liền bất an.
Chuyện này cũng không phải bí mật gì, cô có hai người anh cùng cha khác mẹ, anh cả cách cô mười sáu tuổi, anh hai cách cô sáu tuổi.
Lúc còn ở Hong Kong, thời điểm báo chí đưa tin tiệc sinh nhật con gái út của Lộ Hằng Vinh, hai người anh khác mẹ không xuất hiện. Bọn họ khinh thường, không thừa nhận đứa em gái có mẹ xuất thân từ giới giải trí này.
Lộ Lê nghĩ đến đây, mím môi.
Báo chí nói các anh không xuất hiện là đúng, cũng vì thế nên các chị em đến dự sinh nhật cô đều mong ngóng gặp các anh đều bị thất vọng.
Nhưng cô không biết nguyên nhân bọn họ không tham dự có phải đúng như báo chí đưa tin không.
Dù sao từ nhỏ cô cũng đã biết, mình và các anh không giống nhau, lớn một chút thì hiểu rõ, yêu thương của ba dành cho các anh và dành cho cô cũng không giống nhau, đối với con trai là coi trọng, nhưng đối với con gái chỉ là nuông chiều thôi.
Các anh cũng không chơi cùng cô, vẻ mặt lúc nào cũng hung dữ, cô khi còn nhỏ mỗi lần thấy các anh đều trốn sau lưng mẹ, hơn nữa đến cả bảo mẫu trong nhà khi nhìn thấy các anh cũng rất khách khí.
Nhưng đối với mẹ con cô thì rất lạnh lùng.
Lúc ở HongKong cũng không gặp nhau mấy, đến lúc cô bị gả đi thì liền không liên lạc gì.
Lần này, đột nhiên anh hai Lộ Khiêm tìm cô.
Bởi vì đang quá cảnh ở thành phố S, vừa vặn vì trời mưa nên chuyến bay xuất phát trễ, biết cô ở đây nên muốn gặp một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ong-xa-om-mot-cai/chuong-135-ong-xa-om-mot-cai.html.]
……
Ở thành phố S có một nhà xoay cao cấp, bởi vì hôm nay trời mưa, tầm nhìn m.ô.n.g lung, xe chạy trên đường đa số đều phải bật đèn xe, nhìn như dòng nước cam đỏ uốn lượn.
Người phục vụ đặt đồ ăn lên bàn: “Mời hai vị dùng cơm.”
Lộ Lê ngoan ngoãn ngồi một bên, gật đầu với người phục vụ, hai tay đặt trên tay ghế, cả người khẩn trương.
Lộ Khiêm nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới.
“Buổi chiều tôi phải bay, hôm nay trời mưa nên bị trễ, nên mới nhất thời muốn gặp mặt cô.”
Lộ Lê gật gật đầu, cũng không biết nói cái gì: “Vâng.”
Lộ Khiêm: “Vốn còn định gọi em rể ra, nhưng nghĩ đang trong giờ làm việc nên chắc là sẽ bận, nên cũng không gọi cậu ấy ra đây.”
Lộ Lê: “Vâng ạ.”
Lộ Khiêm nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Hai năm không gặp, nhưng lúc trước ở Hong Kong tôi cũng có đọc qua vài tin tức của cô.”
Lộ Lê đỏ mặt, nhớ tới những cái tin mà hồi cô còn bị mất trí nhớ, gượng gạo cười hai tiếng.
Cô cảm thấy hình như anh trai đối với cô cũng có chút nể mặt rồi, nhưng lại cảm thấy có thể là do cô đã được gả ra ngoài, là người ngoài rồi nên mới nể mặt.
Lộ Khiêm đặt ly rượu xuống, nhìn Lộ Lê đang đỏ mặt, đột nhiên hỏi: “Vậy cô còn biết mình mang họ gì không?”
“Hả?” Lộ Lê không biết vì sao đột nhiên lại bị hỏi như vậy, nhất thời bối rối, vẫn cười cười, đáp: “Em họ Lộ.”
Lộ Khiêm nâng mắt: “Phải không? Tôi còn tưởng cô quên mất rồi.”
Nụ cười trên mặt Lộ Lê cứng đờ.
Lộ Khiêm: “Cô, cùng với ba, tôi, và anh cả đều giống nhau, mang họ Lộ.”
“Tuy là đã kết hôn, chúng tôi cũng không quản được cô nữa, nhưng nếu cô còn mang họ Lộ, làm ba cái chuyện xuất hiện trong chương trình kia, cô cảm thấy có thích hợp không?”
“Nhà chúng ta không có thích giới giải trí.”
Lộ Lê nghe những lời này, cắn môi.
Mẹ của cô xuất thân từ giới giải trí, còn là đại minh tinh nữa.
Cô nhất thời cúi đầu: “Em xin lỗi.”
Cô biết ý anh đại khái là đang nói đến chương trình “Thần tượng thiếu niên”, mẹ cô tuy không quản, nhưng trong nhà cũng không phải chỉ có mỗi mẹ cô, nếu muốn xét về thứ tự, sẽ là ba cô xong đến hai anh, cuối cùng mới đến lượt mẹ cô.
Lộ Lê nói xong, đẩy một cái phong bì qua: “Cái này cho cô.”
Lộ Lê nhìn phong bì kia, theo phản xạ có điều kiện, lắc đầu: “Không cần đâu, em…”
Lộ Khiêm bình tĩnh nhìn cô.