Cô không tin, bước xuống rồi lại lên lại, nhưng mà màn hình vẫn hiện con số kia.
Lộ Lê vội vàng chạy vào phòng để quần áo.
Cô cởi quần áo ra, chỉ chừa lại nội y, đứng trước gương.
Nhìn tay, nhìn bụng, nhìn chân.
Chỉ có một cân thôi mà đã nhìn không lọt mắt rồi à? Đã không còn sức hấp dẫn nữa sao?
Nhưng mà tự mình nhìn thì sao biết có sức hấp dẫn hay không.
Nhưng giờ đi hỏi ai đây.
Hỏi Trì Thầm Yến á?
Nhưng vấn đề này vốn dĩ xuất phát từ anh mà.
Hay hỏi Kiều Giai Nhất?
Cái thứ sắc nữ kia mà thấy thế không biết sẽ còn nói cái gì nữa.
Lộ Lê ôm ngực, duỗi tay sờ mình trước gương, biểu tình uể oải.
Cuối cùng vấn đề ở đâu chứ?
Trai thẳng chắc sẽ không phải một ngày đẹp trời nào đó tự nhiên bị cong chứ?
Lộ Lê lắc đầu, đem ý tưởng hoang đường này đập tan.
Cô liền đi tắm, sờ khắp người từ đầu đến chân.
Cô cảm thấy da vẫn rất mịn, cô còn rất chăm dưỡng, vừa mịn màng vừa đàn hồi.
Trì Thầm Yến còn chưa lên nữa, không biết bận cái gì.
Lộ Lê cả người tự nhiên lạnh, tùy tiện tìm áo ngủ, đi về phòng mình.
Cô cảm thấy kiến trúc sư cũng hay quá nhỉ, hai vợ chồng mỗi người một phòng.
Chẳng qua là kiến trúc sư lúc thiết kế có nghĩ đến chuyện vợ chồng trung niên sẽ không còn cần sinh hoạt xx nữa, đâu có ngờ rằng vợ chồng hơn hai mươi tuổi đầu đã có thể áp dụng rồi.
Mới hơi hai mươi tuổi đầu nhưng đã giống như vợ chồng già thời mãn kinh, tình cảm vợ chồng vẫn có, nhưng không cần sinh hoạt vợ chồng nữa cũng có luôn.
Lộ Lê vò đầu bứt tai, lại sờ người mình một lượt.
Thôi. Cô thở dài, không chờ nữa, nằm lăn ra ngủ.
Dưới lầu.
Chi nhánh bên Úc xảy ra vấn đề, vì sai lệch múi giờ, nên lúc ban giám đốc bên kia gọi là giờ khuya bên này.
Trì Thầm Yến đành phải tham gia họp ngắn một chút, nói là ngắn nhưng cũng mất hết nửa tiếng.
Cuộc họp kết thúc, Trì Thầm Yến lên lầu.
Trên giường anh không có ai, chắc là Lộ Lê về phòng mình ngủ rồi.
Nhưng mà cũng không sao, vì cửa không có khóa.
Trì Thầm Yến kéo cửa ra, tưởng Lộ Lê biết đêm nay sẽ làm cái gì, sẽ đợi anh, ai dè phát hiện trong phòng tối đen, Lộ Lê đã say giấc từ lúc nào.
Anh liền nhíu mày.
Anh lại gần, bật đèn ngủ lên.
Lộ Lê đang ngủ, cảm nhận được một bên giường lún xuống.
Cô dụi mắt, mơ màng, thấy Trì Thầm Yến đang ngồi bên giường cô.
Lộ Lê nhìn Trì Thầm Yến, buồn ngủ đến mơ màng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ong-xa-om-mot-cai/chuong-133-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Trì Thầm Yến thấy Lộ Lê biểu tình quá mức bình tĩnh, có thể nói là Phật hệ, thậm chí là vô dục vô cầu.
Lúc này, không phải là nên thẹn thùng một chút, hoặc là nên … mời gọi một chút à?
Lộ Lê ngáp một cái, nhích qua bên cạnh, lấy thêm một cái gối qua.
“Anh đi ngủ đi.”
Trì Thầm Yến nhìn Lộ Lê nhường một cái gối cho mình.
“………………”
Anh liền áp người qua.
Lộ Lê bị hôn đến tỉnh.
Cô nhíu mày, mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm thần bí của anh.
Lộ Lê có chút ngốc.
Sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đó.
Trì Thầm Yến lại hôn tiếp.
“Khoan đã.” Lộ Lê bị hôn đến bất ngờ, duỗi tay ra tạo khoảng cách giữa hai người. “Khoan đã.”
Trì Thầm Yến: “Sao?”
Lộ Lê nuốt nước miếng một cái: “Anh hôm nay có thể sao?”
Trì Thầm Yến: “Có thể?”
Lộ Lê gật gật đầu: “Không phải trước đây anh không có cảm giác à?”
Cô một lần nữa ám chỉ lần trước là lần nào: “Là cái này này, không có cảm giác.”
Lộ Lê cứ yên tâm lớn mật mà cọ tới cọ lui, đột nhiên tay bị nắm lấy, đặt lên chỗ nào đó.
Lộ Lê liền khiếp sợ.
Trì Thầm Yến cũng không nói nhiều, tiếp tục hôn.
Lộ Lê cuối cùng lúc chạm vào chỗ kia, sau đó đột nhiên nhớ lại giấc mơ kì quái kia, liền nghiệm ra cái vật trong mơ luôn khi dễ cô, có trốn cũng không thoát là cái gì.
Lộ Lê cúi đầu, nhìn tay mình, lại nhìn đến đùi mình.
Cô liền hoảng hốt, vỡ lẽ mọi chuyện.
Trì Thầm Yến cười khẽ bên tai cô: “Em gãi chưa đúng chỗ.”
Lộ Lê đột nhiên hết hồn, đầu óc thuần khiết của cô trước giờ chưa hề nghĩ đến chuyện này.
Cô biểu cảm còn hơi ngốc, lại nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Trì Thầm Yến.
Bừng tỉnh giác ngộ.
Sau đó giống như cá nằm trên thớt.
“A a a a a a Trì Thầm Yến đồ biến thái!”
“Em muốn báo chú cảnh sát bắt anh đi!”
“Chú cảnh sát bận trăm công ngàn việc, sẽ không quản chút việc nhỏ này.” Trì Thầm Yến hôn lên vành tai của Lộ Lê, bắt được con cá chạch đang vùng vẫy.
……
Lộ Lê kết hôn với Trì Thầm Yến ba năm trời, lúc hai người ở bên nhau đều ở bên phòng của anh.
Phòng của cô Trì Thầm Yến rất ít khi vào, cô cũng không chủ động mời anh vào, hồi lúc bị mất trí nhớ cũng thế, trong tiềm thức, đều là cô chủ động ôm gối đi qua phòng của Trì Thầm Yến.
Giống như mỗi người trong đáy lòng đều cất giấu một cái gì đó, cô vẫn luôn cố gắng giữ lấy thế giới riêng của mình, luôn canh giữ thế giới nhỏ bé này của cô.