Cô cuối cùng mở mắt ra, đột nhiên phát hiện một chuyện —-
Cô đã quen việc hóa thân thành bạch tuộc hàng đêm quấn chặt lấy Trì Thầm Yến mà ngủ rồi.
Giờ tay chân trống huơ trống hoác, không biết để đâu.
Rõ ràng lúc đi công tác ở tỉnh Tây cũng không có bị vậy mà.
Là tại bây giờ ở gần anh nên mới vậy sao? Cho nên mới cảm thấy thiếu thốn như vậy ư?
Chắc là tại cái hôn hồi chiều rồi.
Lộ Lê không muốn tin, từ trên giường ngồi dậy, ngủ không được, bắt đầu tính chuyện của bản thân.
Cô lấy điện thoại ra, vào weibo của chính mình, rồi lại vào account “Quả lê vị tiểu tiên nữ”
Đây là account cô chuyên dùng để đu idol, nhưng mà mấy tháng qua lại dùng để đu Trì Thầm Yến, ngoại trừ vào làm fan CP cho Vợ chồng ăn lê, còn lại cũng chẳng hoạt động gì.
Lộ Lê hít một hơi, nói mình không có Trì Thầm Yến ôm ngủ cũng không sao, cô có thể nhìn idol mà ngủ, vì idol mà vui.
Vì thế giới fans thấy fan đại gia “Quả lê vị tiểu tiên nữ” một thời gian dài không online mà nay đã online rồi, còn không ngừng đăng bài nữa chứ.
Một cái rồi lại một cái.
“A a a a a con trai mẹ đã trở lại rồi đây!”
“Thành Thành không những tài giỏi mà còn được làm người phát ngôn nữa, mua liền, mua liền!”
“Lý lão sư sinh nhật vui vẻ! Phim mới cố lên!”
“Mặt trời Tiểu Chuẩn mặc bộ đồ này cũng quá tuyệt đi a a a a!”
“Trong mắt Tiểu Chuẩn có ngôi sao, trong lòng Tiểu Lê có Tiểu Chuẩn.”
“Khoảnh khắc anh cong khóe môi, từ giờ phút đó em tình nguyện luân hãm, vì nét mặt dịu dàng của anh, cả đời này em nguyện vì anh mà vượt mọi chông gai!”
“Anh trai đôi chân siêu thực quá đi nhaaaaa!”
Một tiếng sau.
Lộ Lê nằm nghiêng trên giường, trùm chăn lại, trên màn hình điện thoại là hình một idol mới. Cô không ngừng comment “A a a a a a a!” bên dưới, nhưng khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh, không có biểu cảm gì.
Lộ Lê chia sẻ bài cuối cùng trên weibo xong, đem điện thoại ném lên giường, bực bội mà đạp chăn một cái.
Cô phát hiện nãy giờ xem hình idol cô vui không nổi.
Trước kia vốn dĩ chỉ cần nhìn hình idol cười đã đủ vui một tháng, vậy giờ giờ đây một chút cũng không có cảm giác.
Cô đu nhiều idol như vậy, mà chẳng có một ai có thể khiến cô cười.
Không biết là sai ở đâu nữa.
Không phải là chỉ đu Trì Thầm Yến có mấy tháng thôi sao, đáng ra giờ phải bình phục rồi chứ.
Lộ Lê phiền muộn mà lăn qua lăn lại, ngủ không được.
Cô phát hiện chỉ cần nhắm mắt là sẽ nhớ tới mùi hương trên người Trì Thầm Yến, nhớ tới lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, lại nhớ tới việc được anh ôm lúc ngủ cảm thấy an toàn thế nào.
Lộ Lê lăn qua lộn lại, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật —-
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ong-xa-om-mot-cai/chuong-102-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Cô muốn ngủ chung với Trì Thầm Yến.
Chỉ đơn thuần là ngủ một giấc thôi, không có làm gì hết.
Cô mới ngủ có mấy tháng mà giờ ghiền bỏ không được rồi.
Cô quyết định sẽ dùng lý do đó đi tìm anh.
Hồi trước do sự cố nên mới quang minh chính đại mà đi quấy rối anh, mặt dày mày dạn, đuổi cũng không đi, bây giờ đã bình thường rồi, nếu là nửa đêm mà bị bông hoa lạnh lùng Trì Thầm Yến xách cổ đuối đi, cô không biết trốn đâu cho bớt nhục nữa.
Lộ Lê nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn xuống giường.
Cô nhìn phòng của anh, nhéo tay một cái, hạ quyết tâm.
Cửa thông giữa hai phòng đã đóng lại, nhưng không có khóa.
Lộ Lê nhẹ nhàng kéo cửa ra, nhắm mắt lại.
Cô đứng yên ở đó, nhắm mắt lại, từng bước từng bước, dựa vào ký ức mà đi về phía giường.
Trì Thầm Yến ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động liền tỉnh.
Anh nhìn trong bóng đêm, có một thân hình mảnh khảnh từng bước một đi về phía mình.
Chân giường có đèn cảm ứng, người vừa tới gần đèn sáng lên.
Quả nhiên là Lộ Lê.
Trì Thầm Yến nhìn cô nhắm mắt.
“Lộ Lê?” Anh thử kêu một tiếng.
Lộ Lê không có phản ứng gì, cứ đi theo phía mép giường, cuối cùng đến bên mép giường rồi ngồi xuống.
Trì Thầm Yến khẽ nhíu mày.
Tình huống này, anh không nghĩ là cô đang mộng du.
Tại trước giờ Lộ Lê chưa bao giờ bị mộng du.
Ở bên kia, Lộ Lê đang “mộng du” cũng đã ngồi xuống, cứ thế xốc chăn lên rồi chui vào.
Đèn cảm ứng tắt đi, phòng ngủ lại tối đen.
Lộ Lê nằm ôm chăn, hơi thở ổn định.
Cô tính là nếu Trì Thầm Yến gọi cô một lần nữa, cô sẽ làm bộ tỉnh lại, phát hiện mình bị “mộng du”, sau đó ngượng ngùng đôi ba câu rồi lại đi về phòng.
Nhưng mà đợi mãi không thấy anh kêu.
Trong bóng đêm, Trì Thầm Yến nhìn Lộ Lê.
Giường hai mét hai, giữa hai người còn dư một đoạn.
Anh thở dài một cái, đi ngủ trở lại, duỗi tay ra, đem người bên cạnh ôm vào lòng.
Lộ Lê ở trong lòng anh mà trợn mắt lên, hơi thở có chút loạn.
Cô còn định là chờ tới lúc anh ngủ rồi thì sẽ làm bộ lăn qua, không ngờ anh đã trực tiếp ôm cô ngủ luôn.