Ngược , sắc mặt hai  con nhà họ Tống tối sầm .
Rõ ràng là họ  ngờ   nhận  đó là nick phụ của Tống Vũ, càng  ngờ      mặt bao nhiêu !
Tống Tuyết và  Tống thất vọng,  cam tâm rời .
Súng săn của ông nội  gây thiệt hại lớn cho trực thăng.
Việc trực thăng  thể hạ cánh an   đó là do cơ trưởng và hai  con họ Tống hoảng sợ, cánh quạt đuôi  xước nhẹ,  ảnh hưởng đến chuyến bay.
Tiếng ồn lớn vang lên, Tống Tuyết ba bước  đầu một ,  ông nội đầy ấm ức, cuối cùng cũng lên máy bay rời .
Là   qua nguyên tác,   vì  họ nhất định  đón ông nội .
Công ty con của nhà họ Tống  mới niêm yết  ngày hôm qua.
Nếu đón  ông nội , nhà họ Tống sẽ tạo  tiếng vang   truyền thông.
Từ đó, cổ phiếu của công ty mới cũng sẽ tăng vọt.
    ý định  cho ông nội  những điều .
Ông nội  ở sân  lâu mới  hồn, bàn tay gầy guộc nhăn nheo xoa đầu .
"Vào nhà ngủ thêm chút nữa , ông nội nấu cơm cho cháu!"
 gật đầu, theo ông nội  nhà.
Lúc  tỉnh dậy thì  tám giờ sáng, cơm nước nóng hổi   chuẩn  sẵn sàng.
Ông nội đưa cho  chiếc bánh bao thịt duy nhất  bàn,  xé  đôi, đưa một nửa cho ông.
Ông  tít mắt, nhưng vẫn đẩy phần bánh về phía .
Vì  hứa hôm nay sẽ đưa ông nội về nhà tổ, nên  bữa sáng,  bắt đầu thuyết phục ông nội xuống núi cùng .
Ông nội   chúng  sẽ về nhà tổ, ông chỉ nghĩ rằng đó là lịch trình  phim nên  từ chối.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ông lặng lẽ  phòng, lấy từ trong rương  bộ quân phục màu xanh lá cây nhạt và chiếc mũ.
Bộ quân phục kiểu dáng  cũ kỹ, là kiểu áo Tôn Trung Sơn với bốn túi áo và huy hiệu  quân  cúc áo.
Nó giống hệt bộ quân phục trong album ảnh.
Ông nội  thẳng lưng, tiến đến bức tường phòng khách, trịnh trọng tháo từng chiếc huân chương xuống,  với : "San San,  đây giúp ông đeo."
 cẩn thận nhận lấy những chiếc huân chương từ tay ông, cảm thấy chúng nặng trĩu.
Trang sử nhỏ bé  thể ghi hết sự vĩ đại của họ.
Ta lật giở từng trang, ngắm  cuộc đời họ.
Sau khi đeo xong huân chương, ông nội cẩn thận lấy bức ảnh chụp chung xuống, lau thật kỹ mặt kính, bàn tay khô gầy đen sạm lưu luyến vuốt ve từng gương mặt trong ảnh.
"Những  bạn già của  ơi,  đưa các   xem Trung Quốc mới ngày nay nhé,   giờ  nhà cao tầng, máy bay địch cũng  bay tới  nữa !"
Ông   chuyện một ,  cẩn thận dùng tấm vải sạch bọc khung ảnh , ôm  lòng, động tác nâng niu như sợ  xước xát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ong-noi-quan-nhan/chuong-7.html.]
Đoàn  phim  theo ghi hình, để tiện cho việc ghi hình, chúng  cùng  xe của đoàn  phim xuống núi,  sân bay.
Khi xe chạy trong thành phố, mắt ông nội  rời khỏi khung cửa sổ.
Thấy máy bay bay ngang qua, ông   theo một lúc lâu.
Sau khi xuống xe,  thấy một cửa hàng xổ , xem đồng hồ thì sắp đến giờ  thưởng , mua ngay vẫn kịp!
  ông nội bên cạnh, bộ quân phục màu xanh lục nhạt khiến ông trông tinh thần phấn chấn hẳn lên, như trẻ  vài tuổi.
"Ông nội, cháu đưa ông  mua vé  nhé?"
Ông nội mặt nghiêm , giọng  đanh thép: "San San, con   sống thực tế,   mơ tưởng đến chuyện đổi đời nhanh chóng. Vé  là trò may rủi,  trắng  là cờ bạc, chúng   nên dính !"
 khoác tay ông nội, nũng nịu : "Cháu  mà, nhưng hôm qua cháu  hứa mua vé  , chúng   thể thất hứa , đúng  ông?” 
“Ông cứ mua cùng cháu   thôi nhé? Cháu  xin vía may mắn của ông nội mà."
Ông nội  , lắc đầu  hiền: "Con bé !"
Giọng điệu cưng chiều  khiến  vui sướng, nghiêng đầu tựa  bờ vai gầy nhưng vững chãi của ông.
"Ông nội là nhất! Huống chi với phúc đức của ông nội, chúng  nhất định sẽ trúng! Trúng chắc chắn là giải lớn!"
Ông nội  thể từ chối sự nũng nịu của , đành đồng ý.
"Chỉ   thôi đấy."
"Ông nội tuyệt vời nhất!"
Cư dân mạng thấy  thật sự  mua vé  thì nhao nhao lên chế giễu.
"Không thể nào  thể nào, cô  sẽ  nghĩ rằng  trúng giải là trúng thật chứ!"
"Nếu vé  dễ trúng thế thì chúng  còn   gì, kéo   mua vé  hết cho !"
"Triệu San San đúng là   tài cán gì ngoài cái tài mơ mộng hảo huyền."
Nhân viên bán hàng thấy chúng  liền niềm nở đón tiếp, hỏi han đủ điều.
  ông nội, bảo ông chọn bừa một con .
Ông nội  chiều ý cháu, chọn bừa một dãy . 
Khi cầm tờ vé   tay,  chằm chằm dãy  ,  đàn ông kiên cường như ông bỗng dưng đỏ hoe mắt.
Nhìn gương mặt nhăn nheo của ông,  thấy bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang: buồn bã, vui mừng, và cả tiếc nuối, lòng  bỗng chốc nặng trĩu.
"Ông ơi,  thế ạ?"
Ông nội giật , khẽ thở dài: "Dãy   là ngày thành lập và quân  của đơn vị  quân đầu tiên của  đấy. Thấm thoắt mà gần trăm năm , 1701 , giờ chỉ còn mỗi ông."
 khoác vai ông,  thật tươi: "Thế chẳng  trùng hợp quá ? Cháu nghĩ chắc chắn là các bác, các chú đồng đội của ông đang phù hộ cho ông đó! Mọi  cũng  về nhà cũ chụp ảnh, nên  cứ đợi trúng  thôi ông!"
Ông nội trút bỏ  nỗi buồn, bật   lời  của .
  vẻ mặt ông,  vẻ ông  mấy hy vọng trúng , chỉ là chiều cháu cho vui thôi.