One Piece: Vua bóng tối ư? Tôi chỉ là… hậu cần thôi mà! - Chương 37: Chopper?
Cập nhật lúc: 2025-10-28 06:24:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 37: Chopper?
Cả ba đồng loạt về phía bác sĩ Kureha. Bà khoác bộ áo da bó sát màu đen, gương mặt hằn rõ nếp nhăn nhưng vẫn ánh lên một sức sống mãnh liệt.
“Khó tin thật, bà 139 tuổi ,” Reiner lẩm bẩm, giấu nổi sự ngạc nhiên. Thậm chí, trông bà còn tràn đầy sinh lực hơn cả .
“Chúng đến để nhờ bà khám bệnh.”
Reiner phủi bụi quần, dậy, chỉ tay về phía Zoro đang gần đó. “Anh thương, bà thể chữa giúp ?”
Vì cuộc đua leo núi đó, Zoro cởi bỏ lớp áo mỏng duy nhất. Giờ đây, phần n.g.ự.c trần lộ vết thương dài, dữ tợn như con rết bò ngoằn ngoèo.
“Các là ai?” – Bác sĩ Kureha trả lời ngay, chỉ lên tiếng hỏi, ánh mắt thoáng nét cảnh giác.
“Chúng là hải tặc!” – Luffy tươi rói, đáp chút do dự.
Nghe , Chopper – đang trốn lưng Kureha – ôm c.h.ặ.t c.h.â.n bà, thò đầu nhỏ họ đầy tò mò.
“Hải tặc... như bác Hiriluk từng kể...”
“ chữa .” – Kureha Zoro một lúc nhếch môi khẩy. – “Miễn là các trả nổi giá của .”
“Giá bao nhiêu?” – Reiner cau mày hỏi. Anh nhớ Dalton từng bảo “Phù Thủy” Kureha nổi tiếng c.h.é.m giá đến tận trời.
Nếu quá đắt... thì cứ đợi chiêu mộ Chopper để chữa cho Zoro cũng chẳng muộn.
“Để bà xem... hai mươi triệu Beri!”
RẺ QUÁ!!!
Reiner sững . Không, khoan — hai mươi triệu con nhỏ, đủ cho một gia đình bình thường sống nhiều năm.
Chỉ là... vì quá giàu nên phản ứng phần quá. Dù nghĩ , vẫn lớn tiếng mặc cả:
“Bà già ! Cướp trắng trợn !? Đồng đội chỉ thương nhẹ thôi! Nhìn xem, còn leo Drum Rockies tay kìa! Sao lấy hai mươi triệu cho khỏe như thế!?”
“Chữa thì chữa, thì cút.” – Kureha nhún vai, giọng đầy sốt ruột. – “Hai mươi triệu là hai mươi triệu. Không trả thì đừng phiền.”
Reiner vẻ tức giận, thò tay áo như định rút súng.
Mặt Kureha lập tức sầm , vài con d.a.o phóng lấp lánh trượt từ tay áo, sẵn sàng phóng bất cứ lúc nào.
bà khựng .
Reiner chậm rãi rút tay — trong đó là một xấp Beri dày cộm. Anh đưa tới mặt bà, giọng bình thản:
“Hai mươi triệu. Làm việc .”
Kureha im lặng một thoáng, chỉ bật khẽ. “Đám nhóc thú vị. Theo .”
Ba theo chân bà cùng Chopper tiến lâu đài. Zoro đưa phòng phẫu thuật, nơi tiếng hét vang lên rợn — cứ như tiếng lợn chọc tiết — ngừng vọng .
Trong khi đó, tại sảnh chính, Reiner và Luffy đang sức “dụ dỗ” Chopper. Dù họ là hải tặc, tuần lộc nhỏ vẫn tò mò, lấy hết dũng khí bắt chuyện:
“Này ! Các cờ hải tặc ?” – Chopper hỏi, đôi mắt sáng rực háo hức.
“Hihi, dĩ nhiên ! Để vẽ cho xem!”
Luffy khoái chí, lấy giấy bút hí hoáy.
“Nhìn nè, thế !”
Cậu chìa tờ giấy . Trên đó là hình đầu lâu méo mó đội thứ gì đó na ná mũ rơm — nhận là cờ thật của băng.
Tựa lưng ghế nhấm nháp , Reiner chỉ câm nín.
“Luffy, khả năng vẽ của đúng là... đáng sợ thật.”
“Oa! Ngầu quá!!” – Chopper reo lên thích thú.
“Phụt—! Ngầu chỗ nào chứ!?” – Reiner suýt sặc. Thì gu của nhóc ... độc đáo đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/one-piece-vua-bong-toi-u-toi-chi-la-hau-can-thoi-ma/chuong-37-chopper.html.]
Anh Chopper với ánh mắt khó hiểu, bảo:
“Cậu hâm mộ hải tặc đến , khơi với bọn ?”
“ đó! Đi cùng chúng , Chopper!” – Luffy rạng rỡ hùa theo.
Nụ háo hức mặt Chopper dần vụt tắt, đó là vẻ do dự. Cậu từng mơ biển — bác Hiriluk cũng là hải tặc mà — nhưng...
“... thể hải tặc.” – Cậu cúi đầu, giọng buồn bã. Ánh mắt nhuốm màu cô đơn.
“Vì ?” – Luffy ngạc nhiên hỏi.
“Đừng hỏi nữa!” – Chopper đầu bỏ chạy.
“Lạ thật... Có chuyện gì khiến thể hải tặc ?” – Luffy xổm ghế, ngẩn ngơ theo bóng tuần lộc.
Cạch.
Cửa phòng phẫu thuật bật mở. Thực , đó chỉ là phòng ngủ — từ ngày Wapol bỏ , Kureha chiếm lâu đài và sửa theo ý .
“Xong . Cứ để nghỉ.” – Bà , xuống sofa, với lấy chai rượu tu một ngụm lớn.
Hai mắt lim dim, bà liếc sang hai : “Hai đứa tính cướp thú cưng của lúc để ý ?”
“Hahaha, bắt !” – Luffy gãi đầu trừ.
“Muốn đưa nó thì cứ thử.” – Kureha nhếch môi, giọng nửa đùa nửa thật. – “Nếu .”
Reiner , rút trong túi điếu t.h.u.ố.c đưa bà. “Nghe như bà đang ngầm đồng ý .”
Kureha bật , khẽ lắc đầu. “Thằng nhóc đó... luôn hải tặc.”
“Vậy nó khơi?” – Reiner hỏi.
“Vì nó bệnh.” – Kureha nhả khói, ánh mắt xa xăm. – “Bệnh trong tâm hồn. Thứ mà chẳng thể chữa .”
Bà tựa lưng, giọng dần chậm , như đang hồi tưởng:
“Nó sinh mũi xanh, đồng loại ruồng bỏ, luôn lẻ loi đàn tuần lộc. Rồi vô tình ăn Trái Ác Quỷ, xem là quái vật và đ.á.n.h đuổi. Đầy thương tích, nó lang thang đến làng — kết cục thì các thấy . Con sợ cái khác biệt, luôn xua đuổi điều họ hiểu.”
Kureha tu thêm ngụm rượu, ánh mắt đượm buồn.
“Cho đến khi gặp Hiriluk – gã bác sĩ vụng về . Một kẻ ngốc mơ mộng thể khiến hoa đào nở ở nơi tuyết trắng . chính gã đó cứu đứa bé cả thế giới ruồng rẫy.”
Đặt chai rượu rỗng lên bàn, bà nhạt.
“Sau khi cha nuôi qua đời, nó bám theo , trở thành bác sĩ chữa căn bệnh. là thằng ngốc.”
Kureha thẳng hai , giọng nghiêm nghị:
“Nó sợ tổn thương nữa, nên khép kín trái tim, dần tin rằng là quái vật. Nếu hai nghĩ thể đổi điều đó... thì cứ thử .”
“Hihi! quyết !” – Luffy bật dậy, nụ rạng rỡ. – “ chắc chắn sẽ khiến gia nhập băng!”
“Cậu hợp đấy.” – Reiner khẽ, xắn tay áo. – “Tàu của chúng vốn quái vật mà.”
“Hahaha! Chiến dịch Bắt Chopper! Bắt đầu!” – Luffy hét vang, hăng hái lao .
“Hai thằng ngốc thật.” – Kureha bật , lắc đầu. Bà mở một chai rượu khác, khẽ thở dài. – “Không hiểu sống hơn 130 tuổi nữa.”
Rồi bà trần nhà, giọng chậm , thoáng chút buồn:
“ mà... kẻ ngốc luôn hút về những kẻ ngốc khác.”
Bà nhắm mắt, lẩm bẩm như tự hỏi:
“Rồi sẽ chứ, Chopper...?”
Dịch giả: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, và để bình luận để động viên nhé!