Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:35:38
Lượt xem: 376
Khóe miệng Nguyễn Du hơi mím lại, lộ ra một nụ cười ngại ngùng, nói: “Tô mẫu ho nặng như vậy, chắc chắn không thể ngủ được, A Du sẽ giúp tổ mẫu giảm ho trước, ít nhất đêm nay có thể ngủ được ngon.”
“Hay quá hay quá, Nguyễn tiểu thư, tiểu thì cần gì cứ việc phân phó.” Lý ma ma nghe nói có thể giúp Mục thị không ho, vô cùng kích động.
Nguyễn Du cũng không ngại ngần, liền báo cho Lý ma ma những thứ mình cần, để bà ấy đi tìm.
Đều là những thứ khá phổ biến, trong bếp đều có, nếu không thì Nguyễn Du cũng không để bà ấy đi như vậy.
Sau khi Lý ma ma đi, Nguyễn Du bảo Mục thị nằm xuống giường, nàng xắn tay áo lên, bắt đầu xoa bóp huyệt đạo cho Mục thị, giải thích: “Tổ mẫu, cháu xuống tay có thể hơi mạnh, người chịu khó một chút. Cháu sẽ xoa bóp vài huyệt này, có thể giúp người hóa đờm ra, như vậy sẽ không khó chịu nữa.”
Mục thị được xoa bóp huyệt đạo, lại uống nước canh mà Nguyễn Du đã chuẩn bị, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều. Dù không thể hoàn toàn hết đờm, nhưng ho cũng nhẹ hơn nhiều, ho cũng không còn thường xuyên nữa.
Cụ cảm thấy tinh thần sảng khoái, thấy đôi tay trắng nõn của Nguyễn Du đã ấn đỏ, lòng đau xót: “Du nha đầu của chúng ta thật như Hoa đà tại thế vậy, chỉ cần làm như vậy, tổ mẫu đã thấy dễ chịu hơn nhiều. Chỉ có điều làm cháu mệt rồi chứ? Mau mau, thời gian không còn sớm, Lý ma ma, mau đưa Du nha đầu về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Du đứng dưới ánh nến, hàng mi dài tạo bóng in trên mặt, trông thật ôn nhu khiến người yêu thích: “Tổ mẫu, A Du không mệt.”
Khi Lý ma ma tiễn Nguyễn Du ra ngoài, Mục thị đã tặng nàng một chiếc vòng tay ngọc bích, ngọc bích rất trong suốt, nhìn là biết có giá trị không nhỏ. Nguyễn Du muốn từ chối nhưng không thể, chỉ có thể nhận lấy.
Nguyễn Du cẩn thận cất giữ chiếc vòng ngọc, trong lòng biết Mục thị là người tốt, thật lòng đối đãi với nàng. Nàng vốn lo lắng giờ đã bình tĩnh hơn nhiều, mặc dù Tống Hà có phần đáng sợ, nhưng những người khác vẫn rất tốt.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, Mục thị tinh thần phấn chấn, nhất quyết bắt Tống Hà dẫn Nguyễn Du đi dạo phố, sau khi nhìn theo hai người họ cùng ra ngoài mới thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-7.html.]
Còn dặn Tống Hà không được bắt nạt Nguyễn Du, lại nói với Nguyễn Du: “Tiểu tử Tống Hà này rất xấc xược, nếu hắn có gì không đúng, cháu cứ đến báo cho tổ mẫu, tổ mẫu sẽ dạy dỗ hắn.”
Nguyễn Du mỉm cười dịu dàng: “Tổ mẫu, người đừng lo ạ, Tống công tử rất hiền lành, sẽ không làm khó xử cháu đâu.”
Mỗi bước mỗi xa
Tống Hà nghe cuộc đối thoại của hai người, đặc biệt là câu nói của Nguyễn Du ‘Tống công tử rất hiền lành, sẽ không làm khó xử cháu đâu’, hắn sợ rùng mình, nổi da gà đầy người. Sao hắn lại cảm thấy Nguyễn Du cố tình làm hắn rùng mình nhỉ?
Hắn, Tống Hà, hiền lành? Thật khôi hài! Không khiến nàng khóc đã là tốt lắm rồi.
Mới đi qua một khúc cua, Tống Hà đã dừng lại, chỉ về phía con đường phía trước nói: “Ta còn việc khác, nếu các ngươi muốn đi dạo thì tự đi đi, đường rất dễ tìm, đi thẳng, thấy một tiệm gạo thì rẽ phải là đến khu vực sầm uất nhất của Thanh Hà, ở đó cái gì cũng có, muốn gì thì mua nấy.”
Hắn dừng lại một chút: “Trong người có mang tiền không?”
Hắn làm động tác lấy tiền, Nguyễn Du sợ hắn thật sự đưa tiền cho mình, như vậy thì không hay chút nào. Vội vàng nói: “Có.”
“Vậy được rồi, các ngươi chơi của các ngươi, ta đi trước.” Tống Hà bước đi theo một con đường khác, “Nếu ngươi tức giận vì thấy ta tiếp đãi không chu đáo không đi dạo phố cùng các ngươi, muốn đi tố cáo đến trước mặt tổ mẫu cũng được, nhưng tổ mẫu ngài ấy đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy nói, tức giận một chút không sao, đừng tức giận quá mức là được.”
Hắn lại quay lại nói một câu.
Nguyễn Du cảm thấy hắn nói chuyện không đứng đắn, nhưng không dây dưa, chỉ đáp: “Biết rồi.”
Âm thanh của nàng rất nhẹ, Tống Hà không nhịn được liếc nhìn nàng một cái, thấy đôi môi hồng hào của nàng hơi mím lại, khi nói chuyện môi nàng mở ra khép lại, trông rất quyến rũ.
Hắn lại cảm thấy cổ họng mình một trận ngứa ngáy, vội vàng thu ánh mắt lại.