Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:39:17
Lượt xem: 181
Nguyễn Du vốn đang cúi đầu, hai tay siết chặt khăn tay. Nghe Tống Hà nói xong, không nhịn được nhìn hắn một cái.
Tống Hà vừa tức vừa giận, tức vì Nguyễn Du dễ dàng tin người khác, giận bản thân đường đường là Tống tiểu bá vương, đối xử với mọi người luôn là thái độ “ta mặc kệ ngươi đi tìm chết”, giờ lại vì không muốn để tiểu nha đầu Dương Châu trước mặt này hiểu lầm, lại xấu hổ giải thích một phen.
Đấm tường!
Những gì Tống Hà nói, Nguyễn Du đương nhiên tin. Con người của hắn tuy có chút khẩu thị tâm phi, nhưng đã nói như vậy thì chắc chắn không phải giả. Chút tức giận vì lời nói của Thải Bình trước đó giờ đã tan biến không còn sót lại thứ gì, khóe môi đang mím chặt giờ hơi nhếch lên, ánh mắt sáng trong lấp lánh.
Mỗi bước mỗi xa
“Ngươi làm gì mà không nói lời nào? Không lẽ còn không tin ta?” Tống Hà thấy Nguyễn Du vẫn không nói, trong lòng càng bực bội, đá mạnh vào cột hành lang một cái, rồi quay người bỏ đi, “Thôi, ngươi tin hay không tùy ngươi, ta không nên giải thích nhiều với tiểu thư hẹp hòi như ngươi, thật là lãng phí võ mồm.”
Hắn là lần đầu tiên kiên nhẫn giải thích với người khác, nhưng người đó lại không tin hắn, Tống Hà thật sự không chịu đựng được. Nếu trước mặt là một nam nhân, hắn thật sự muốn đánh một trận cho đã. Nhưng người đó lại là Nguyễn Du, không thể đánh, không thể hung dữ.
A Tương đang chuẩn bị nói, thì Nguyễn Du đã lên tiếng. Nàng vốn không muốn mở miệng trước mặt Tống Hà vì âm thanh hiện tại quá mức khàn và khó nghe, nhưng giờ tình hình như vậy, nếu nàng không giải thích một chút, Tống Hà thật sự sẽ tức giận.
“Ta tin ngươi.” Nguyễn Du ngẩng đầu gọi hắn lại, giọng nói khàn khàn, không giống như trước đây mềm mại dễ nghe, “Chỉ là giọng ta bây giờ vẫn chưa khỏi, sợ đột nhiên lên tiếng sẽ làm ngươi hoảng, nên mới không nói.”
Thân tể Tống Hà ngừng lại, cơn tức giận trong lòng biến mất, cả người cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn quay lại, biểu tình lại kiêu ngạo: “Ngươi nói đúng, giọng ngươi hiện tại đúng là khó nghe, tốt nhất là đừng nói gì cả, ta đi đây.”
Đi được vài bước, hắn như nhớ ra điều gì, vội vàng quay lại nói với Nguyễn Du: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải lo cho ngươi, ta chỉ muốn xem thuốc của Tạ gia có hiệu quả hay không mà thôi, nhưng giờ xem ra thì có vẻ không hiệu quả lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-47.html.]
Nói xong, hắn lại bước đi, lần này biểu tình đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nguyễn Du nhìn theo bóng lưng hắn mà không nói gì, nhưng A Tương thì tức không chịu nổi: “Tống thiếu gia này thật là… cho dù hắn không thật sự quan tâm tiểu thư, cũng đừng nói ra như vậy… Khó khăn lắm nô tì mới có ấn tượng mới về hắn, giờ lại phải thay đổi trở về…”
-
Ra khỏi phủ, Tống Hà trực tiếp đến y quán của Tạ gia. Hắn đập mạnh lên quầy, gọi Tạ Thính đang sửa sang dược liệu: “Không phải ngươi nói thuốc đó rất hiệu quả sao? Sao giọng nàng ấy vẫn chưa khỏi? Tạ Thính, lẽ nào tiểu tử ngươi bán thuốc giả cho lão tử?”
Tạ Thính không đoán được “nàng ấy” mà Tống Hà nói là ai, nhưng vừa nghe hắn nói mình bán thuốc giả, lập tức nói: “Tống Hà, ngươi muốn mua không phải là thuốc, mà là linh đan diệu dược hả? Mới qua một ngày mà ngươi đã muốn thuốc có tác dụng ngay sao? Dù sao cũng phải mất vài ngày, còn phải xem tình trạng của người bệnh như thế nào, nếu nặng hơn thì thời gian sẽ lâu hơn.”
“Nếu ai cũng như ngươi, thuốc mang về chưa được nửa ngày bệnh không khỏi thì đã kêu thuốc là thuốc giả, thì bọn ta không cần làm ăn nữa.” Tạ Thính nói xong, lại không nhịn được tò mò, “Nhưng… ngươi mua thuốc cho ai vậy? Có phải là tiểu tức phụ kia của ngươi không?”
Biểu cảm của Tạ Thính đầy ẩn ý, Tống Hà hung hăng đá hắn ta một cái: “Cái đó liên quan cái rắm gì đến ngươi, bán thuốc của ngươi cho tốt đi!”
Hắn gãi gãi cánh tay đang ngứa không chịu nổi, trực tiếp kéo áo lên, phát hiện cánh tay đúng là đỏ một mảng lớn, nổi rất nhiều nốt nhỏ. Hắn chửi thề, những con côn trùng đó thật sự dám cắn Tống Hà hắn, lần sau phải đốt sạch chúng nó đi.
Tạ Thính sửa sang lại dược liệu xong, vừa lúc thấy nốt đỏ trên cánh tay Tống Hà, hỏi: “Trời ơi, ngươi làm gì vậy? Sao lại nhiều nốt như vậy, nhìn thật đáng sợ.”
Tống Hà thẳng thắn nói: “Hôm nay ở dưới cây chuối trong phủ ngắm cảnh, bị mấy con côn trùng cắn, nhìn thì đáng sợ, chứ thực ra không đau, chỉ hơi ngứa thôi, không sao cả.”
“Không sao cả? Lúc này côn trùng là độc nhất, nếu không bôi thuốc, không chừng chỗ da trên tay ngươi sẽ bị lở ra đấy. Ta sẽ kê cho ngươi một ít thuốc, ngươi mang về bôi mỗi ngày.” Tạ Thính vội vàng lấy một lọ thuốc mỡ đưa cho hắn.