Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:23:13
Lượt xem: 304
Ra khỏi viện của Mục thị, Tống Hà gọi một gã sai vặt tới, dặn dò: “Ngươi đi đến Mạnh gia và Tạ gia truyền lời nhắn, nói rằng…” Hắn gãi gãi đầu, “Nói rằng thiếu gia thân thể không được tốt lắm, ngày mai không thể hai người họ đi đua ngựa, hẹn ngày khác.”
Gã sai vặt nhìn Tống Hà từ trên xuống dưới, vẫn không thấy hắn có chỗ nào không khỏe, không phải vẫn khỏe mạnh sao? Ăn uống ngon lành…
Nhưng thiếu gia nói gì thì là vậy, hắn ta chỉ là một hạ nhân, chỉ có thể nghe theo, vội vàng đáp: “Vâng, thiếu gia.”
Tống Hà duỗi tay một cái, đi về phía phòng ở của mình ở phía đông. Đi ngang qua Tây uyển nơi Nguyễn Du ở, không nhịn được nhìn thoáng vào bên trong. Cửa đóng, trong phòng có ánh đèn, chỉ thấy bóng dáng đen tuyền của hai người phản chiếu trên cửa sổ.
Tống Hà nhớ lại sáng nay bộ dáng Nguyễn Du cúi đầu, mắt đỏ hoe, mang theo chút tủi thân.
Trong lòng hắn cảm thấy là lạ, nhưng không biết kỳ lạ ở chỗ nào, Tống Hà có chút bực bội đá chân một cái, không để ý đã đá đổ một chậu lan.
‘Rầm’ một tiếng, chậu hoa vỡ tan.
Âm thanh này thu hút sự chú ý của người trong phòng, ‘kẽo kẹt’ một tiếng, cửa mở ra, từ bên trong có một người bước ra.
A Tương cầm đèn lồng lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
Tống Hà cả kinh trong lòng, nhanh chóng nép mình sau một ngọn núi giả. Dù loại hành vi này không phải người như Tống Hà hắn thường làm, nhưng hắn cảm thấy không thể để bọn họ nhìn thấy hắn ở đây, nếu không không biết bọn họ sẽ nghĩ sao, không lẽ lại cho rằng hắn đến tìm Nguyễn Du?
Hắn không phải, hắn chỉ tiện đường đi ngang qua mà thôi.
A Tương đi đến chỗ chậu hoa vỡ, nhìn quanh một lượt, không nhịn được lẩm bẩm: “Không có ai… sao chậu hoa tự dưng bị vỡ?”
Rất nhanh Nguyễn Du cũng đến, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tiểu thư, chậu hoa mặc lan mà tiểu thư thích nhất bị đánh vỡ rồi, không biết là kẻ vô liêm sỉ nào làm, khó khăn lắm hoa mới nở ra, giờ bị dẫm nát…” A Tương bĩu môi, nói với vẻ đau lòng, “Hoa này là thiếu gia tặng tiểu thư, tiểu thư thích nhất, luôn chăm sóc cẩn thận… Lần này đến Thục Trung cũng không để nó lại, nhưng bây giờ… Tiểu thư…”
Tống Hà đứng sau núi giả, khi nghe A Tương nói ‘không biết là kẻ vô liêm sỉ nào làm’, mặt hắn bùng lên cỗ tức giận, tì nữ này thật to gan, dám nói Tống Hà hắn là ‘vô liêm sỉ’!
Nhưng lại nghe thấy chậu lan vừa bị hắn vô tình đạp vỡ, lại là món quà mà huynh trưởng đã mất của Nguyễn Du tặng cho nàng, cơn tức trong lòng Tống Hà như bị dội một chậu nước, chỉ còn lại cảm giác hối lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-22.html.]
Hắn thề rằng, mặc dù Tống Hà hắn đã làm không ít chuyện xấu, nhưng lần này thật sự là không cẩn thận, không phải cố ý!
Nguyễn Du cúi người nhặt chậu hoa lan còn dính đất lên, nhưng khi thấy bông hoa khó khăn lắm mới nở ra giờ đã bị dẫm nát, thở dài: “Cả hoa và thân đều bị dập, không biết có thể sống lại không, ngựa c.h.ế.t chữa thành ngựa sống đi… A Tương, ngươi đi lấy cho ta một cái bình nhỏ đến đây.”
A Tương đáp một tiếng, miệng vẫn không ngừng mắng kẻ gây ra chuyện này: “Tốt nhất đừng để cho ta biết là ai làm, nếu không chắc chắn ta sẽ không tha cho hắn, người nào mà tâm địa xấu xa như vậy, ngay cả hoa mà tiểu thư thích nhất cũng phá hủy…”
Nguyễn Du cúi đầu, ánh sáng mờ ảo của đèn lồng chiếu lên hàng lông mày của nàng, biểu cảm của nàng nhìn có chút không rõ ràng.
Trong lúc A Tương đang oán giận, nàng cắn môi nói: “Có lẽ người nọ cũng vô ý thôi, hoặc có thể là mèo hoang vô tình chạm vào… Là tự ta quá bất cẩn, không nên để chậu mặc lan này ở đây.”
Vốn dĩ thấy hai ngày nay đẹp trời, mặc lan vừa lúc đang nở hoa, nghĩ rằng để nó tắm ánh sáng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Nguyễn Du không nói gì, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia khổ sở, nàng ngay cả một chậu lan nhỏ cũng không bảo vệ được, nói gì đến việc rửa sạch oan khuất cho phụ thân? Nàng thật vô dụng.
A Tương mang cái bình đến, Nguyễn Du lại đem lan bỏ vào chậu mới, rồi tưới chút nước.
“Chỉ không biết có thể sống lại không, nếu hoa không bị dẫm lên thì còn tốt, nhưng hoa và lá đều bị dẫm nát như vậy, sợ rằng không dễ sống lại…” A Tương mặt mày ủ rũ nói.
Nguyễn Du không nói gì, nhưng khóe mắt đã có chút đỏ lên.
Đằng sau núi giả, Tống Hà càng nghe càng cảm thấy áy náy, hắn cúi đầu nhìn những cánh hoa dính dưới chân, không nói lời nào.
Hắn thật sự không cố ý dẫm lên, chỉ là trong lúc sợ bị phát hiện, dưới tình thế cấp bách không cẩn thận dẫm lên mà thôi…
-
Mỗi bước mỗi xa
Sáng hôm sau, Tống phủ đã chuẩn bị xong xe ngựa.
Mục thị và Nguyễn Du ngồi trên xe ngựa, Tống Hà thì cưỡi ngựa. Vì chuyện tối qua, biểu cảm của hắn có chút uể oải, khi thấy Nguyễn Du, hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng Nguyễn Du chỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi cúi người lên xe ngựa.
Tống Hà nhìn chằm chằm vào rèm xe một lúc, sờ sờ mũi rồi lên ngựa, không nói gì.
Tổ mẫu vẫn thường nói nàng tính tình hiền lành dễ nói chuyện, nhưng theo hắn thấy, nàng nhìn hiền lành vậy mà tính khí còn cứng rắn hơn cả hắn. Việc nhỏ như vậy, hôm nay còn nhăn mặt cho hắn xem, nữa nhân quả thật là phiền phức.